Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 281: Sau này chúng ta không còn cơ hội nữa”

“Quý Bình Long im lặng vài giây, sau đó đứng lên: “Những điều nên nói tôi cũng đã nói, chuyện còn lại là do anh quyết định.”

Vừa dứt lời, anh ta xoay người, sau khi đi được vài bước chợt nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại, nhìn anh: “Nhưng tốt nhất là anh nên quyết định nhanh một chút.”

Tần Lệ Phong chần chờ một giây, sau đó lập tức có phản ứng, anh cầm lấy chìa khóa xe bước đi.

Quý Bình Long mang theo niềm hy vọng nhìn bóng lưng anh, tự giễu cợt cười một tiếng: “Mình tự nhiên lại đi làm một chuyện ngu ngốc như vậy.”

Cùng lúc đó, Tô Phương Dung ký giấy đồng ý phẫu thuật.

Bác sỹ nói: “Cô Tô, khi nào cuộc phẫu thuật chuẩn bị xong xuôi, tôi sẽ báo cho cô.”

Tô Phương Dung vẻ mặt đờ đẫn, cô gật đầu, ra khỏi phòng làm việc của bác sỹ, một mình đi trên hành lang, giống như cái xác không hồn.

Ở phía đối diện, có một người đàn ông vội vàng bước đến nhanh như gió.

Cô ngẩng đầu, nhất thời cả người cứng đờ.

Tần Lệ Phong đứng ở trước mặt cô, mắt đỏ lên, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giọng nói căng thẳng: “Em vừa làm gì về?”

Từ lúc mới nhìn thấy anh, Tô Phương Dung đã hiểu được, than nhẹ một tiếng, cũng không trả lời vấn đề của anh: “Là Bình Long.”

Tần Lệ Phong không lên tiếng trả lời, giữ chặt cô, tiến lên một bước, ánh mắt không rời khỏi cô: “Đứa nhỏ này dù có chuyện gì cũng phải sinh nó ra, được không?”

Trái tim Tô Phương Dung bỗng cảm thấy chua xót, cô cắn chặt răng, “Lần này em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, cho nên đứa bé chính là chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa, bây giờ em còn có Gia Bảo cần phải chăm sóc, em thật sự không muốn quan tâm, chăm sóc thêm một ai nữa.”

“Ngoài ý muốn?”

Trong lòng Tần Lệ Phong đau khổ, nhìn Tô Phương Dung, khóe môi nở một nụ cười giễu cợt: “Tô Phương Dung, đây là một sinh mệnh nhỏ, là con của em và anh, vậy mà em lại nói nó là một chuyện ngoài ý muốn?”

Đáy mắt Tô Phương Dung hiện lên đau đớn, cô thản nhiên mở to hai mắt: “Muốn trách thì trách em đi, cho dù là hận em, em cũng không quan tâm.”

Bàn tay của Tần Lệ Phong lạnh như băng đặt trên bả vai cô, anh đứng thẳng người nói “Nghe anh. Anh cam đoan với em, kể cả khi đứa nhỏ này được sinh ra, anh sẽ cùng em chăm sóc Gia Bảo, nó cũng là con anh, không ai có thể cướp đoạt tình yêu chúng ta dành cho nó được.”

Những lời nói như vậy, thật sự làm cho người ta cảm động, chỉ là…

Khóe mắt Tô Phương Dung rưng rưng, cô hít sâu, cúi đầu che giấu: “Thằng bé vẫn còn đang mắc bệnh, vậy mà mẹ nó lại mang thai, anh nghĩ xem, thằng bé sẽ nghĩ như thế nào? Đứa nhỏ này là sao? Là niềm hy vọng? Hay là thứ thay thế? Hay chỉ là một cái gì đó an ủi tinh thần?”

Tần Lệ Phong nhất thời không nói gì, qua vài giây, anh mới nói: “Tô Phương Dung, anh biết em đang nghĩ cái gì, có thể em cảm thấy làm vậy là ích kỷ. Nhưng nếu bỏ cái thai này đi, đồng nghĩa với em bỏ đi một sinh mạng, đứa nhỏ này cũng là con của em, chuyện này đối với nó liệu có công bằng hay không?”

“Cho nên…”

Giọng nói của anh dần nhỏ lại, một lát sau, anh khẽ nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ khẩn cầu đã được che đi bởi hàng lông mi dài: “Em không thể giữ đứa bé lại sao?”

Tô Phương Dung nhìn bộ dạng của anh, không khỏi cảm thấy đau lòng.

Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?

Hiện tại người đang đứng trước mặt cô chỉ vì muốn giữ lại đứa con của bọn họ mà không tiếc việc hạ thấp bản thân cầu xin cô đổi ý.

Đây không phải bộ dạng của anh hay có, chỉ vì cô đã đẩy anh đến bước đường cùng.

Trên mặt anh tràn ngập sự kiên định và quyết tâm, lẳng lặng chăm chú nhìn cô: “Tô Phương Dung, anh thề, anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất thế giới này để chữa khỏi bệnh cho Gia Bảo. Hãy tin anh.”

Tô Phương Dung trầm mặc, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông đứng trước mặt này truyền vào cơ thể cô lạnh như băng.

“Thật sự xin lỗi.”

Cô nghe được giọng nói của bản thân, lạnh lùng và máy móc: “Em không có cách nào để không suy nghĩ đến Gia Bảo. Thật sự, thật sự xin lỗi.”

Con ngươi Tần Lệ Phong thắt lại, ánh mắt dường như không thể tin được chuyển từ đau thương đến lạnh lùng.

Tô Phương Dung thoát khỏi sự giam cầm của anh, xoay người rời đi.

Ngay lúc đó, âm thanh giọng nói của Tần Lệ Phong vang lên sau lưng: “Em có nhớ lần trước bác sĩ đã nói gì không? Nếu lần này còn cố chấp, có thể chúng ta về sau rất khó có cơ hội. Nếu đã như vậy, em không thể suy nghĩ nhẹ nhàng hơn được sao?”

Âm thanh trầm thấp khàn khàn vang lên không chút dao động, thậm chí còn lạnh lùng hơn so với bình thường.

Tô Phương Dung hít sâu một hơi, mắt nhìn thẳng về trước “Không” một tiếng.

“Chết tiệt.”

Anh gầm nhẹ một tiếng, sự tức giận hồi lâu kìm ném bùng cháy như núi lửa phun trào.

Anh nhanh chóng chặn ngang trước mặt Tô Phương Dung, đáy mắt lóe lên sự tức giận: “Tô Phương Dung, em đang giết chết con của anh, nó là con của anh và em.”

Tô Phương Dung cúi đầu xuống, điều chỉnh lại hô hấp của bản thân, một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh: “Đứa nhỏ này nằm trong bụng của em, em có quyền quyết định làm gì với nó.”

Tần Lệ Phong nheo mắt lại, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó chậm rãi lui ra phía sau, cười khổ gật đầu: “Đúng vậy, em thật sự có quyền, mà quyền quyết định của em chính là giết chết đứa nhỏ này sao?”

Còn có tình cảm với anh, tương lai… Tất cả mọi thứ.

Giọng anh nhẹ nhàng bay bổng, giống như đang bay ở giữa không.

Tô Phương Dung gắt gao cắn môi đến trắng bệch, cô cúi đầu làm tóc mái trên trán rũ xuống, che khuất đôi mắt của cô.

Tần Lệ Phong đưa tài liệu trong tay cho cô, giọng điệu thản nhiên nói: “Đây là tài liệu về bố ruột của Gia Bảo, anh đã cho người tiếp tục thăm dò tin tức.”

Đáy mắt Tô Phương Dung xoẹt qua tia kinh ngạc, do dự lúc lâu, cô vẫn vươn tay ra, chuẩn bị cầm lấy tư liệu về.

Nhưng Tần Lệ Phong lại thu hồi tay lại, làm cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

Anh nhìn cô, gằn từng chữ: “Tô Phương Dung, anh không phải là thánh nhân, giúp em tìm bố ruột của Gia Bảo. Đây là giới hạn cực điểm mà anh có thể làm.”

Anh hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào đôi đồng tử đang run rẩy của cô. ”

Tô Phương Dung khẽ nhíu mày, những lời này không khác gì một cái búa tạ đập vào lòng cô.

Chần chờ mấy giây, cô vẫn vươn tay, nhận lấy phần tài liệu kia.

Một câu cảm ơn đứng ở cửa miệng, nhưng cô lại không thể nào nói ra thành lời.

Tần Lệ Phong cúi đầu, ánh mắt lãnh đạm kiên quyết nói: “Anh là bố của Gia Bảo, nhất định sẽ dốc hết sức để cứu nó. Nhưng nếu em thật sự giết con của chúng ta, anh tuyệt đối không tha thứ cho em. Anh và em sau này cũng không còn khả năng liên lạc lại nữa.”

Tô Phương Dung nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh.

Khuôn mặt tuấn tú kia giống như bị băng tuyết bao trùm, giờ phút này càng thêm lạnh lùng.

Tạm dừng trong chốc lát, nụ cười tự giễu dần hiện lên trên khóe miệng của cô: “Ừ, em biết rồi.”

Dứt lời, cô tránh qua một bên vai Tần Lệ Phong, bước nhanh rời đi.

Hành lang trước mắt không có một bóng người, Tô Phương Dung không còn sức lực để duy trì nụ cười nữa, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng mơ hồ, một giọt nước mắt rơi xuống.

Anh không quay đầu lại, chỉ đứng đấy nghe tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất, cho tới khi âm thanh dần dần nhỏ đi.

Cuộc phẫu thuật được hẹn lịch vào buổi sáng hôm sau.

Buổi sáng Tô Phương Dung không uống gì, ăn thật sự ít, Phó Ngữ Anh ở bên cạnh cô, nhìn thấy bộ dạng của cô lại càng thêm đau lòng, bất lực.

Liếc mắt nhìn Gia Bảo vẫn còn đang ngủ ngon trên giường, bà lắc đầu thở dài, làm một người mẹ, quả thật là khó khăn lựa chọn trong chuyện này.

Lúc này Tô Phương Dung đứng dậy, đi vào toilet, dùng nước lạnh liên tục tạt lên hai má đang nóng rực của cô, nhằm muốn bản thân giữ được tỉnh táo.

Nhưng nước mắt lại không khác gì vòi nước, không ngừng chảy ra.

Tô Phương Dung giống như sụp đổ, rốt cuộc không thể nén được bi thương trong lòng, cô nâng bàn tay lên che mặt lại, nấc lên từng đợt.

“Phương Dung, con làm sao vậy?”

Phó Ngữ Anh ở bên ngoài gõ cửa, sợ cô sẽ làm việc gì ngốc nghếch ở trong đấy, như thật ra trong lòng bà cũng hiểu được, có Gia Bảo ở đây cô sẽ không làm chuyện như vậy.

Cửa được mở ra, nhìn đôi mắt sưng lên vì khóc của con gái, Phó Ngữ Anh nhanh bước lên, ôm cô vào trong lòng, vỗ về: “Đừng khóc, có mẹ ở đây.”

Nghe xong Tô Phương Dung cuối cùng không thể tiếp tục ngụy trang nữa, cô gục đầu lên vai mẹ, không ngừng nức nở khóc to.

Phó Ngữ Anh cũng không nhịn được, mũi bà cay cay, sau đó cùng cô khóc một trận.

Khóc đủ rồi, hai người cùng ngồi xuống.

Phó Ngữ Anh nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, thở dài nói: “Các con thật sự đều không sai, nhưng lập trường lại bất đồng.”

Tô Phương Dung suy nghĩ, đôi mắt sưng đỏ, cô không nói gì.

Phó Ngữ Anh vuốt ve tóc con gái, mỉm cười: “Bố mẹ chỉ có một đứa con gái là con, chỉ cần là quyết định của con, bố mẹ đều ủng hộ. Cho nên, muốn làm gì thì cứ việc làm, ‘hối hận’ thì để sau này nghĩ lại.”

Tô Phương Dung nghẹn ngào.

Phó Ngữ Anh tiếp tục nói: “Nhưng một việc lớn như vậy, mẹ vẫn hy vọng con có thể nghĩ cho kỹ sau đó hãy quyết định, như vậy mới không còn hối hận.”

“Vâng.” Tô Phương Dung quay đầu lại nhìn con, Gia Bảo vẫn đang ngủ say, lông mày theo thói quen cau lại, không biết mơ thấy gì.

Thói quen nhỏ này, thật là giống Tần Lệ Phong.

Giống anh?

Tô Phương Dung nhíu mày cười khổ, một chuyện nhỏ nhặt vậy cũng khiến cô liên tưởng đến anh, cô thật sự không khác gì bị anh hạ độc. Nhưng bọn họ liệu còn có tương lai nữa không?

Phú Quý và Molly đến.

Tô Phương Dung đứng dậy chào hỏi, sau khi hai người chào hỏi mẹ Tô xong, ba người cùng đi xuống hoa viên dưới lầu.

“Tại sao lại không nói một tiếng nào với bọn tôi?” Phú Quý nén giận nói.

Tô Phương Dung bất lực cười lắc đầu: “Nói thì cũng có tác dụng gì đâu? Khiến mọi người lo lắng thêm thôi.”

Molly lo lắng nhìn cô: “Chị Tô, chị có khỏe không? Sắc mặt của chị rất kém.”

Phú Quý nhìn thấy vẻ tiều tụy của cô, cũng không kiềm chế được mà cảm thấy đau lòng: “Bác sĩ nói như thế nào?”

Nói xong, anh ta cúi đầu nhìn bụng cô.

Tô Phương Dung bất ngờ: “Anh cũng biết sao?”

“Cô Tô, cô ấy gọi điện thoại cho tôi.”

Phú Quý trừng mắt với cô: “Cô nha, thật sự là làm cho người ta lo lắng.”

Tô Phương Dung trong lòng hiểu, chắc hẳn là mẹ muốn bọn họ đến đây để khuyên cô.

Trầm ngâm một lát, cô nói: “Vì Gia Bảo, tôi không thể không mạo hiểm.”

Molly không dám tin nhìn cô: “Chị Tô, không phải là chị muốn…”

Tô Phương Dung lắc đầu: “Phẫu thuật lúc chín giờ sáng.”

Phú Quý nhíu chặt lông mày nói: “Tổng giám đốc Tần đâu? Anh ấy nói như thế nào?”

Lại là một trận trầm mặc.

Lúc sau, cô nói: “Anh ấy nói, nếu tôi không cần đứa nhỏ này, giữa chúng tôi sẽ không có khả năng nữa.”

Phú Quý gật đầu: “Đây quả thật là những lời Tổng giám đốc Tần nói sao?”

Tô Phương Dung không nói gì, khóe miệng gợi lên một nụ cười lãnh đạm: “Đúng vậy, anh ấy nói được làm được.”

Phú Quý nhìn chằm chằm cô nghiêm mặt nói: “Phương Dung, cô có biết, bất kể chuyện lớn hay nhỏ, tôi vẫn đứng về phía cô. Nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, cô bỏ đứa bé này đi, liệu có thể cứu được Gia Bảo hay không?”

Advertisement
';
Advertisement