Giọng nói của Tần Dực Trì vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, lại vừa dữ dằn và kiêu ngạo, hoàn toàn khác với giọng điệu dịu dàng cưng chiều khi đối diện với Kiều Trân.

 

Ngưu Nhất Phong: "..."

 

Ồ, đến lượt anh thì lại không phải là việc tiện tay nữa rồi, đúng là phân biệt đối xử, được rồi, được rồi.

 

Hiểu nhầm rồi, đúng là hiểu nhầm rồi!!

 

Các chàng trai nhìn nhau, nháy mắt liên tục, truyền đạt thông tin một cách không lời:

 

— Trời đất, hóa ra anh Tần là một người cuồng yêu đích thực.

 

— Anh này đúng là lật mặt như bánh tráng. Anh ấy yêu nhiều lắm, muốn khóc luôn rồi đây này!

 

— Bao nhiêu anh em như chúng ta, chắc trong mắt anh ấy cũng không bằng một sợi tóc của em gái Tiểu Kiều đâu, trái tim đang lơ lửng bỗng tan nát rồi...

 

— Chúc anh ấy thành công nhé!

 

— Chịu thôi, tụi mình rủ nhau đi tụ tập chẳng phải là vì không muốn cô đơn một mình trong ngày Valentine sao, tại sao ở đây lại có cẩu lương nữa chứ, aaaaaa, sụp đổ mất thôi!

 

Đám độc thân phẫn nộ giơ chai bia lên, ừng ực uống không ngừng.

 

Chỉ có mỗi Chương Ninh là còn nhỏ, nên đành ngậm ngùi uống nước ngọt.

 

Mọi người đều dễ làm quen, bắt đầu chơi các trò như Đánh Bom Số, Ma Sói và nhiều trò chơi nhỏ khác, ai thua thì phạt uống rượu.

 

Cả bữa ăn tràn ngập tiếng cười nói, bầu không khí thật sự quá tốt, rất dễ hòa nhập, ngay cả Vân Nguyệt, người vốn ngại giao tiếp, cũng đã thực sự vui hết mình.

 

Trò chơi cứ tiếp diễn vòng này qua vòng khác, Kiều Trân không chỉ uống bia mà còn uống một ly lại một ly rượu hoa quả ngọt ngọt chua chua.

 

Cô cảm thấy hơi choáng váng, nghĩ rằng đã ngà ngà say, uống nữa thì chắc sẽ thực sự say mất.

 

Nhưng cứ đến lượt cô thua, Thịnh Lộ Lộ cũng đã uống đến say ngất, cứ quấn lấy cô đòi uống rượu cùng.

 

Ngay cả Trần Mỹ Hương, người tửu lượng tốt nhất cũng đã say, lẩm bẩm: "Cái rượu hoa quả này... đúng là muốn c.h.ế.t mà."

 

Thoạt đầu uống thì chẳng có cảm giác gì, nhưng dần dần, sức mạnh của rượu mới thực sự phát huy.

 

Đúng là rượu có độc mà!

 

Vân Nguyệt nhíu mày, linh cảm có điều chẳng lành, liền nắm lấy cánh tay Kiều Trân: "Trân Trân, em có say không?"

 

Không thể say được đâu, phải giữ cho tỉnh táo!

 

Kiều Trân ngẩn ra một lúc, từ từ quay đầu, chăm chú nhìn cô ấy, rồi cười mỉm: "Em không say đâu~"

 

Cô rất ngoan, đã nói là không được say, nên chỉ uống rất ít rất ít thôi.

 

Chỉ uống có chút chút thôi mà~

 

Vân Nguyệt có chút không tin, giơ bốn ngón tay ra: "Trân Trân, đây là mấy?"

 

Đôi mắt Kiều Trân sáng lên, giọng nói đầy tự tin: "Hehe, em biết, đây là con thỏ! Two!"

 

Lời vừa dứt, khuôn mặt Vân Nguyệt liền cứng đờ.

 

Xong rồi, con bé này không phải là diễn giỏi, cũng không phải giả vờ say, mà nó thật sự say rồi!

 

Cô nhanh chóng kéo áo Trần Mỹ Hương, có phần lo lắng, khẽ nói: "Làm sao bây giờ, kế hoạch thay đổi rồi. Trân Trân của chúng ta dường như thực sự say rồi!"

 

Trần Mỹ Hương bình thản ợ một cái: "Tớ biết cậu đang lo, nhưng mà đừng lo quá, nghe tớ nói cái đã."

 

Vân Nguyệt nghiêm túc lại gần nghe.

 

Ngay sau đó, Trần Mỹ Hương đột nhiên lớn giọng, đập mạnh xuống bàn: "Mọi người nghe tôi nói này! Cá càng to, xương càng to; xương càng to, thịt càng ít; thịt càng ít, cá càng nhỏ. Vậy nên cá càng to, cá càng nhỏ, hiểu chưa?"

 

Các chàng trai ngẩn người, sờ cằm suy nghĩ một lúc, rồi đồng loạt lên tiếng: "Đúng rồi, cô nói đúng quá đi chứ, thông minh thật!"

 

Chương Ninh: "..." Các anh chị sao ngốc thế này.

 

Vân Nguyệt: "..." Thôi xong rồi, cô này cũng gục rồi.

 

Ngoảnh lại, thấy Thịnh Lộ Lộ đang cầm chai rượu, hát to cùng đám con trai: "Gió đang gào thét~ ngựa đang hí vang~"

 

Vân Nguyệt: "..." Tất cả đều OUT hết rồi, chẳng có ai đáng tin cậy cả.

 

Biết vậy thì cô đã nên xem bói trước khi ra ngoài!

 

Ngưu Nhất Phong sau khi tự tin hát xong, ngồi trở lại vị trí và uống một hơi thật dài, say mèm nói: "Tiểu Kiều à, cậu không biết đâu, mỗi khi nhìn thấy cậu, khóe miệng của anh Tần cứ kéo lên không ngừng— um um um!"

 

Chưa nói hết câu, Tần Dực Trì liền đưa tay bịt miệng cậu ta lại, chặn hết mọi lời nói.

 

Advertisement
';
Advertisement