Nhưng Kiều Trân vẫn nghe loáng thoáng được chút gì đó, liền mơ màng tiến lại gần: "Hả, cậu ấy nói gì vậy?"

 

Tần Dực Trì vừa giữ chặt miệng của Ngưu Nhất Phong, vừa thản nhiên đáp: "Không có gì, cậu ta chỉ say rượu thôi, cậu đừng để ý."

 

Kiều Trân: "... Ồ."

 

Đã gần 11 giờ đêm, buổi tụ họp cũng đi đến hồi kết.

 

Kiều Trân mơ mơ màng màng dựa vào người Tần Dực Trì, còn muốn uống thêm một ngụm, nhưng bị anh đưa tay ngăn lại:

 

"Đừng uống nữa, cậu say rồi."

 

Nghe vậy, Kiều Trân ngoan ngoãn rút tay lại, nghiêm túc đáp một tiếng "Được ạ."

 

Kiều Trân khi say rất im lặng, hoàn toàn khác với đám bạn đang nhảy múa và hát hò điên cuồng.

 

Tần Dực Trì cảm thấy tim mình như tan chảy.

 

Mọi người bắt đầu đứng dậy thu dọn đồ đạc, Tần Dực Trì còn không quên nhờ mấy anh chàng tỉnh táo đưa các bạn cùng phòng của Kiều Trân về nhà.

 

Đêm hôm khuya khoắt, sự an toàn của các cô gái là rất quan trọng, nhất là khi họ là bạn tốt của Kiều Trân.

 

"Các cậu về nhà an toàn nhé, gặp lại sau!" Các chàng trai vừa vẫy tay chào, vừa làm động tác OK để anh yên tâm.

 

Mọi người ai nấy đều trở về nhà, không khí náo nhiệt ồn ào lúc nãy bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại cơn gió lạnh lẽo thổi vù vù qua tai.

 

Màn đêm buông xuống, những ngôi sao li ti phủ kín bầu trời, muôn vàn ánh sáng lấp lánh tụ lại thành một dải sáng rực rỡ.

 

Con đường về nhà của hai người rất yên tĩnh, rất yên tĩnh.

 

Kiều Trân từng bước nhỏ theo sát bên cạnh Tần Dực Trì, cố gắng lấy hết can đảm, khẽ khàng đưa tay về phía anh.

 

Chợt Tần Dực Trì như nhìn xuống cô một cái, khóe miệng khẽ cong lên.

 

Kiều Trân lập tức giật mình thu tay lại, cúi đầu xuống, giả vờ như không có chuyện gì, mắt nhìn quanh quất.

 

Xung quanh lá cây xào xạc trong gió.

 

Đi qua một con phố, Kiều Trân lại cố gắng lấy hết can đảm. Cô lén lút, cẩn thận dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào tay Tần Dực Trì.

 

Nhưng anh dường như không có phản ứng gì.

 

"..." Kiều Trân hơi thất vọng cúi đầu, rồi lại lấy lại dũng khí, đưa tay chọc chọc anh lần nữa.

 

Ngay giây tiếp theo, Tần Dực Trì đột ngột nắm lấy tay cô, giọng trầm ấm vang lên:

 

"Ngoan, đừng nghịch nữa."

 

Bàn tay của anh ấm áp và rộng lớn, qua lớp da như truyền đến một cảm xúc mãnh liệt, vô hình kéo hai người lại gần nhau hơn.

 

Vẫn là mười ngón tay đan xen.

 

Tim Kiều Trân đập nhanh hơn, bỗng dưng dừng lại, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

 

Cô không phải đang nghịch ngợm.

 

Cô đang nghiêm túc thử dò xét mà...

 

Rõ ràng đã đạt được mục đích là nắm tay anh, nhưng tại sao, trong lồng n.g.ự.c vẫn thấy chua chát và cay đắng?

 

Cơn say ập đến, Kiều Trân bỗng thấy ấm ức, nhưng cô cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy.

 

Thật là khó hiểu.

 

Tần Dực Trì cảm nhận được bàn tay cô đang nắm chặt, càng nắm chặt hơn, anh cúi xuống nhìn cô, nhẹ nhàng dỗ dành:

 

"Sao vậy?"

 

Lúc này trời đã khuya, từng cột đèn đường tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, lặng lẽ xua tan bóng tối, kéo dài bóng hình của hai người.

 

Kiều Trân vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt ươn ướt, giọng run rẩy, ngập ngừng nói:

 

"Tớ... tớ không muốn về."

 

Cô không muốn xa anh.

 

Nếu về đến nhà rồi, trong nhà lại chỉ còn mình cô, lạnh lẽo và vắng vẻ.

 

Hơn nữa, về đến nhà, cô sẽ không thể tiếp tục ở bên cạnh Tần Dực Trì.

 

Vậy nên cô muốn đi chậm lại một chút, chậm thêm chút nữa, dù chỉ là để được ở bên anh thêm vài giây cũng tốt...

 

Advertisement
';
Advertisement