Kiều Trân nằm bò trên bàn, nhẹ nhàng cười, đôi mắt lấp lánh:

 

"Em thích anh dính lấy em, sẽ không thấy phiền chút nào, vì em cũng muốn dính lấy anh~"

 

Giọng nói nhẹ nhàng và trong trẻo của cô vang lên bên tai, khiến tim Tần Dực Trì đập nhanh hơn, cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp, trong lòng như có ngọn lửa đang bùng cháy.

 

Cổ họng anh càng thêm khô khốc, mãi đến khi gần 11 giờ, sắp tắt đèn, anh mới tiếc nuối nói "Ngủ ngon"...

 

Cuối tháng 3, xuân về tràn ngập.

 

Trong khuôn viên trường, những cánh hoa hồng nhạt bay nhẹ theo gió, không khí tràn ngập hương cỏ xanh thoang thoảng.

 

Sau khi Kiều Trân thu thập tất cả các bài luận văn dự thi của cả lớp và đặt lên bàn giáo viên, cũng là lúc đến giờ ăn tối, tòa nhà học này gần như không còn ai.

 

Tuy nhiên, vừa đi được một lúc, bỗng nhiên có tiếng bước chân phía sau, rồi cổ tay cô bị ai đó nắm chặt.

 

"Ái…"

 

Cô đau đến hít một hơi lạnh, quay đầu lại nhìn, chạm phải một đôi mắt trong trẻo và lạnh lùng.

 

Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

 

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, làn da trắng tái, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, trong mắt anh ánh lên những tia sáng mong manh.

 

Là Kỷ Hiến.

 

Tuy nhiên, Kỷ Hiến lúc này hoàn toàn khác trước. Trước đây, anh luôn hoàn hảo, tao nhã, và kiêu hãnh, luôn giữ khoảng cách với mọi người, còn bây giờ—

 

Đôi mắt anh đỏ ngầu, quầng thâm rõ rệt, môi cũng tái nhợt.

 

Trông anh vô cùng tiều tụy, như thể vừa trải qua cú sốc lớn.

 

Kỷ Hiến kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, giọng nói lộ rõ sự mong đợi: "Kiều Trân, cuối cùng anh cũng có cơ hội nói chuyện riêng với em!"

 

Kiều Trân ngây người, đã rất lâu rồi cô không gặp anh, thậm chí cô đã quên mất người này.

 

Sau khi lớp kính mờ ảo biến mất, Kiều Trân chợt nhận ra, thực ra Kỷ Hiến không đẹp trai đến thế, cũng không còn sức hút như trước.

 

Cổ tay cô bị nắm chặt, hơi nhíu mày, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi anh: "Buông tôi ra."

 

Khuôn mặt cô đầy cảnh giác và đề phòng, lập tức lấy điện thoại ra định gọi cho Tần Dực Trì, nhưng bị Kỷ Hiến nhanh chóng giữ chặt hai tay, kéo cô vào một phòng học nhỏ bên cạnh.

 

"Rầm" một tiếng, Kỷ Hiến đóng cửa lại, gần như ép cô vào góc tường.

 

Kỷ Hiến nhìn cô chăm chú, dường như trong mắt anh chỉ có mình cô, giọng nói có chút vội vã:

 

"Kiều Trân, trước đây chẳng phải em thích anh sao? Anh đồng ý với em, thật mà."

 

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Trân, thở gấp, nghiêm túc nhìn cô, trong mắt như bùng lên một ngọn lửa yếu ớt.

 

Đúng vậy, anh đã hạ thấp mình đến tìm cô rồi, Kiều Trân lại mềm lòng như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý, sẽ trở lại như trước đây…

 

Nhưng Kiều Trân cảm thấy điều này thật buồn cười.

 

Người này thật sự… thần trí không ổn định, bị sự tự tin mù quáng che mắt.

 

Kiều Trân nhìn vào chiếc camera trong phòng học trống trải, chắc chắn rằng Kỷ Hiến không dám làm gì cô, cô dần bình tĩnh lại:

 

"Kỷ Hiến, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không thích anh nữa. Đừng làm phiền tôi nữa, thật kinh tởm."

 

Kỷ Hiến dường như cố tình giả vờ như không hiểu lời cô, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn, mắt đỏ hoe, từng chút một tiến lại gần cô:

 

"Đừng làm loạn nữa, Kiều Trân. Ngoan, làm bạn gái của anh đi."

 

Anh còn cố gắng mỉm cười, muốn tỏ ra ấm áp và thân thiện, nhưng chỉ làm người khác cảm thấy đáng sợ.

 

Khi không khí xung quanh dần trở nên ngột ngạt, Kiều Trân càng muốn thoát khỏi anh, nhưng bị anh nắm chặt hơn, cô chỉ có thể dựa vào bức tường lạnh lẽo, lắc đầu:

 

"Tôi thích Tần Dực Trì, chỉ thích anh ấy, bây giờ anh ấy là bạn trai của tôi."

 

Kiều Trân nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ rõ ràng, giọng nói bình tĩnh: "Kỷ Hiến, chúng ta không có khả năng đâu, từ bỏ đi."

 

Không thích nữa nghĩa là không thích nữa, những thứ đã vỡ không thể trở lại như trước.

 

Gương là vậy, tình cảm con người cũng vậy.

 

Giọng Kiều Trân bình tĩnh nhưng mạnh mẽ, từng lời nói như lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m sâu vào trái tim mong manh của Kỷ Hiến, khiến nó rỉ máu, không thể thở nổi.

 

Kỷ Hiến ngây người lùi lại một bước, trong đầu chỉ vang vọng câu "Tôi thích Tần Dực Trì, chỉ thích anh ấy", đột nhiên cảm thấy cơn đau xé lòng.

 

Dường như tia nắng ấm áp duy nhất trong thế giới của anh cũng biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và bóng tối.

 

"Tại sao, tại sao…" Kỷ Hiến cúi đầu, lẩm bẩm trong sự không tin.

 

Nghe người khác nói là một chuyện, nhưng tự mình nghe thấy cô thừa nhận thích người khác, lại là một chuyện khác.

 

Sao cô có thể thích người khác, cô thực sự thích người khác rồi…

 

Cả người Kỷ Hiến cứng đờ, mọi cảm xúc anh cố giữ trong lòng bỗng chốc vỡ tan, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn hỏi:

 

"Chẳng phải em chỉ thích mỗi anh sao?"

 

Advertisement
';
Advertisement