Kiều Trân cảm thấy người này thật vô lý, vừa định lên tiếng, thì lại bị anh ta đột ngột ngắt lời.

 

"Tần Dực Trì có thể cho em những gì? Anh đều có thể cho em."

 

Giọng nói lạnh lùng thường thấy của Kỷ Hiến giờ đây trở nên khàn khàn, đôi mắt đỏ ngầu vì sự không cam lòng, anh gần như sắp bùng nổ:

 

"Trang sức? Kim cương? Túi xách và son môi? Hay là bánh ngọt và trà sữa? Anh đều có thể cho em những thứ tốt hơn!"

 

Ngón tay anh càng nắm chặt hơn, như cố gắng bám víu vào cọng rơm cứu mạng: "Kiều Trân, quay lại bên anh, em muốn gì cũng được!"

 

Nhưng ánh mắt Kiều Trân vẫn bình tĩnh lạ thường, không có chút cảm xúc nào khi nói:

 

"Không, anh không thể."

 

Sự thiên vị công khai, tình yêu chân thành nồng nhiệt, cùng với sự tôn trọng, thấu hiểu và ủng hộ.

 

Những điều này, Kỷ Hiến sẽ không bao giờ hiểu được.

 

Kỷ Hiến như chợt nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, cố gắng níu kéo:

 

"Em không thích mấy tên bạn của anh đúng không? Bọn họ lúc nào cũng mỉa mai em, anh thề, sau này sẽ không để họ bắt nạt em nữa, em quay lại đi có được không? Anh đảm bảo họ sẽ—"

 

"Kỷ Hiến, anh thật sự rất giả dối." Kiều Trân đột nhiên ngắt lời anh.

 

Giọng nói của Kỷ Hiến bỗng nhiên ngưng lại, anh ngây người nhìn cô.

 

Trong lớp học trống trải, chỉ còn lại giọng nói điềm tĩnh nhưng sắc bén của Kiều Trân, từng từ như đang xé nát tâm can:

 

"Mỗi lần họ chế giễu và mỉa mai tôi, anh rõ ràng đều nghe thấy, nhưng lại giả vờ như không, anh chưa bao giờ ngăn họ."

 

"Không phải một lần hay hai lần, mà là vô số lần."

 

Kiều Trân nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của anh, như đang chất vấn linh hồn anh:

 

"Vì anh dung túng cho họ. Thực ra, anh cũng đang bắt nạt tôi."

 

"Hay nói đúng hơn, chính anh mới là người bắt nạt tôi nhiều nhất."

 

Dựa vào việc cô lúc nào cũng yêu anh, anh hết lần này đến lần khác bắt nạt cô.

 

Nhưng Tần Dực Trì thì không bao giờ như vậy.

 

Bạn bè của Tần Dực Trì luôn tôn trọng và yêu mến cô, chỉ cần cô ở bên cạnh Tần Dực Trì, không ai dám nói xấu cô, càng không ai dám đụng vào dù chỉ một sợi tóc.

 

Nghĩ đến điều này, lòng Kiều Trân mềm mại, đôi mắt cũng hơi ươn ướt.

 

Trước đây, cô chưa từng thấy ánh sáng mặt trời, nên nghĩ rằng bóng tối như vậy là điều bình thường.

 

Bây giờ cô đã thực sự sở hữu ánh mặt trời rực rỡ, làm sao có thể quay lại quá khứ...

 

Tai Kỷ Hiến như ù đi, đầu óc anh rối loạn, cảm giác như có một tảng đá lớn đang đè nặng trong lồng ngực, cả người trở nên nặng nề và mệt mỏi.

 

Anh nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của Kiều Trân hiện lên vài phần chán ghét và chế giễu, không còn ánh sao lấp lánh và sự yêu thích như trước.

 

Kỷ Hiến thậm chí không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của cô, tay anh cũng từ từ buông ra, giọng nói mang theo sự cay đắng, lắp bắp:

 

"Kiều Trân, anh không phải bắt nạt em, anh chỉ là... anh chỉ là..."

 

Chỉ là muốn thử thách để em không bao giờ rời xa anh, chỉ là muốn đảm bảo rằng bất kể điều gì xảy ra, em sẽ luôn kiên định mà cháy vì anh.

 

Nhưng không có ngọn lửa nào cháy mãi mãi, trái tim dù nồng nhiệt đến mấy cũng sẽ trở nên lạnh lẽo.

 

Kiều Trân dùng hết sức để gỡ tay anh ra: "Sau này tôi sẽ kết hôn với Tần Dực Trì, sẽ mãi mãi ở bên anh ấy."

 

"Kỷ Hiến, đừng nuôi ảo tưởng không thực tế nữa, tôi sẽ không quay đầu lại đâu."

 

Advertisement
';
Advertisement