Tôi không để ý đến anh, từ từ nói nốt câu: "Nhưng Chu Dạng, chúng ta đã chia tay lâu rồi."
"Nếu anh quên, em không ngại nói lại một lần nữa."
Mặt Chu Dạng trong chốc lát trở nên trắng bệch.
"Tang Uyển…"
Anh còn định nói gì đó, nhưng bị tiếng chuông điện thoại rung lên cắt ngang.
Bố tôi gọi đến.
Nhưng bên kia điện thoại lại không phải là giọng của ông.
Giọng nói hoảng loạn, vội vã vang lên:
"Uyển à, quầy cơm chiên của bố cháu bị người ta phá rồi, mau đến đây!"
14
Như thanh kiếm treo trên n.g.ự.c cuối cùng cũng rơi xuống.
Người say rượu gây rối đã phá hoại quầy cơm của bố tôi, trong lúc hỗn loạn, bố tôi bị đẩy ngã xuống đất.
Khi quay lại bệnh viện, mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến tôi có cảm giác như trở lại bảy năm trước.
Sự tê liệt và lo lắng làm tôi muốn nôn.
Tôi cố siết chặt tay, dùng móng tay cắm vào da thịt để kiềm chế cảm giác buồn nôn đang dâng trào.
Ngay sau đó, ngón tay tôi bị Chu Dạng mạnh mẽ bẻ ra.
"Uyển Uyển."
"Đừng như vậy."
"Sẽ không sao đâu."
"Tình trạng của chú những năm nay vẫn rất tốt, em vừa nghe bác sĩ nói rồi mà."
Giọng anh rất nhẹ, như sợ sẽ kích động tôi thêm nữa.
Tôi vùi đầu vào gối, không nói lời nào.
15
May mắn là không có chuyện gì nghiêm trọng.
Cũng không làm ảnh hưởng đến bệnh cũ.
Chỉ là bị bong gân ở chân.
Khi làm xong thủ tục nhập viện và xử lý mọi việc, trời đã khuya.
Tôi đứng trước cửa bệnh viện, để cơn gió lạnh thổi qua vài phút rồi mới bước đi.
Chu Dạng nhìn ra được ý định của tôi.
"Muốn về nhà à, anh đưa em về."
Khu chung cư này thật sự rất tồi tàn, đến đèn trong hành lang cũng nhấp nháy liên tục.
Tôi không chú ý, suýt nữa đã trượt chân vài lần, nhưng may mà Chu Dạng nhanh tay đỡ lấy tôi.
Gương mặt anh khuất trong bóng tối, giọng anh hơi khàn:
"Em sống ở đây suốt à?"
Tôi không trả lời, đến khi thu dọn đồ đạc của bố xong, chúng tôi mới quay lại.
Chu Dạng rời đi khi bầu trời bắt đầu ửng sáng.
Trước khi rời đi, chúng tôi ngồi ăn bánh hoành thánh ở quán vỉa hè.
Lần này, Chu Dạng ăn rất bình thản, như thể thật sự có thể chấp nhận được.
Ăn xong, Chu Dạng cúi đầu nhìn tôi, "Anh vừa xong việc là đến ngay, có gì thì gọi anh nhé."
"Không cần đâu," tôi uống hết ngụm canh cuối cùng, "mọi chuyện đã rõ rồi, hãy để nó kết thúc ở đây."
Bóng lưng Chu Dạng khựng lại.
Anh không nói gì.
Sau khi anh rời đi, tôi gọi cho Tống Linh Linh.
"Lần này có lẽ sẽ phải phiền bạn trai cậu rồi, cậu có thể nhờ cậu ấy điều tra giúp tớ xem hôm nay Bạch Chi ở đâu không?"
16
Tôi bắt xe đến một khách sạn năm sao sang trọng.
Khi đẩy cửa bước vào, đã có khá nhiều người ngồi đó.
Hầu hết đều là bạn học cấp ba.
Sự xuất hiện của tôi khiến buổi họp mặt này cứng đờ trong vài giây.
Rồi ngay sau đó, căn phòng lại ồn ào trở lại.
"Tang Uyển? Lớp trưởng?"
"Cô ấy đến đây làm gì, tôi nhớ không mời cô ấy mà?"
Ánh mắt tôi lướt qua đám đông, dừng lại trên người Bạch Chi.
"Tang Uyển?" Bạch Chi quay đầu nhìn thấy tôi, có chút bất ngờ.
Ngay sau đó, cô ta lại cười, hỏi tôi đầy vô tội, "Sao lại có thời gian đến họp mặt, không phải cậu nên ở bệnh viện chăm chú… á!"
Chưa kịp nói hết câu, cô ta đã bị tiếng hét cắt ngang.
Tôi nắm chặt tóc cô ta, cúi đầu hỏi, "Là cậu làm đúng không?"
Mặt Bạch Chi trắng bệch vì đau, nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng.
Tôi chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ta, lặp lại câu hỏi, "Chuyện của bố tôi, là cậu làm đúng không?"
Căn phòng lập tức trở nên im lặng, mọi người nhìn nhau, chỉ còn lại tiếng nức nở của Bạch Chi.
Tôi đá cửa phòng vệ sinh, ép Bạch Chi xuống bồn rửa tay.
Dòng nước lạnh chảy xiết khiến tiếng hét của Bạch Chi càng thêm chói tai.
Tôi nhìn cô ta một cách lạnh lùng, "Năm đó, tôi chấp nhận lời tỏ tình của Chu Dạng, cậu đã tự biên tự diễn chuyện chiếc vòng tay để cô lập tôi."
"Bây giờ, cậu lại dùng bố tôi để đe dọa tôi."
"Bạch Chi à." Tôi khẽ gọi tên cô ta, cảm giác cơn thù hận trong lồng n.g.ự.c ngày càng dâng cao.
Tôi kéo tóc cô ta, buộc cô ta phải nhìn vào tôi, nhẹ nhàng nói, "Tôi không có gì cả, chỉ có bố tôi."
"Tôi không muốn tranh giành với cậu, tôi chỉ muốn sống yên ổn."
"Nhưng nếu bố tôi xảy ra chuyện một lần nữa, tôi chỉ có thể liều mạng với cậu."