KHI NÀO TRỜI SẼ MƯA? - Chu Dạng (FULL)

17  

 

Bạch Chi chỉ biết khóc, có lẽ cô ta chưa từng bị ai đối xử như vậy, lớp trang điểm bị nước làm nhòe nhoẹt, trông vừa thê thảm vừa đề phòng tôi.  

 

Nhưng từ đầu đến cuối, cô ta không phủ nhận một lời nào.  

 

Trên đường đến tìm Bạch Chi, tôi đã nghĩ rất nhiều.  

 

Năm đó, chiếc vòng tay bị mất vẫn chưa tìm được người lấy cắp.  

 

Và bảy năm sau, quầy cơm chiên đêm khuya của bố tôi, sau khi gặp Bạch Chi không lâu, đã bị người say rượu phá hoại, chỉ nhắm vào quầy của bố tôi.  

 

Ban đầu, tôi chỉ nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Bạch Chi, tôi gần như ngay lập tức chắc chắn.  

 

Mọi ánh mắt trong căn phòng đều đổ dồn vào Bạch Chi.  

 

Hoài nghi.  

 

Sững sờ.  

 

Khó tin.  

 

Không ai ngờ rằng, cô gái xinh đẹp, dịu dàng như Bạch Chi, lại có thể đứng sau những hành động bôi nhọ và cô lập người khác như vậy.  

 

"Vậy là… chuyện chiếc vòng tay năm đó, đều là do Bạch Chi tự dựng lên sao?"  

 

"Lớp trưởng đã bị oan ức suốt thời gian qua?"  

 

"Hình như lúc đó cô ấy còn là người đầu tiên dẫn mọi người đi lục cặp sách của lớp trưởng."  

 

Căn phòng từ chỗ im lặng ban đầu dần dần trở nên rì rầm bàn tán.  

 

Cuối cùng hoàn toàn bùng nổ.  

 

Những ký ức vụn vặt trong quá khứ được khơi lại, từng lời nói vang lên bên tai Bạch Chi nghe như những lưỡi d.a.o sắc bén.  

 

Tôi cảm nhận được vô số ánh mắt cũng đổ dồn về phía mình.  

 

Nhưng chúng không còn là những ánh mắt đầy ghét bỏ như năm đó nữa.  

 

Sau một hồi căng thẳng kéo dài, một nam sinh năm xưa từng nhìn thấy tôi đã vội vàng giấu ví vào bàn, đột nhiên cúi đầu, nói nhỏ một tiếng "Xin lỗi" với tôi.  

 

Bảy năm trôi qua, dường như tôi và Bạch Chi đã hoán đổi vị trí.  

 

…  

 

Tôi không nhớ mình rời khỏi khách sạn như thế nào.  

 

Chỉ biết rằng ánh nắng bên ngoài chói mắt đến mức tôi phải nheo mắt nhìn lên trời một lúc lâu, rồi mới từ từ thu lại ánh nhìn.  

 

Trên đường về bệnh viện, tôi ghé mua hạt dẻ nướng đường mà bố tôi thích ăn.  

 

Chu Dạng lại đến.  

 

Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, nghe bố tôi nói với Chu Dạng, cảm ơn anh vì đã chạy đôn chạy đáo giúp đỡ vào tối hôm qua.  

 

Chu Dạng mang bữa trưa đến, cúi đầu yên lặng sắp xếp mọi thứ, sau đó mới mở lời, nói rằng không phiền đâu, người bận bịu suốt mấy ngày nay là Uyển Uyển.  

 

Bố tôi cười một tiếng, ăn vài miếng rồi như nhớ ra điều gì, ông nói với Chu Dạng, "Cảm ơn các cháu năm xưa đã cho tôi mượn số tiền đó."  

 

"Có được số tiền xoay sở ấy, sau khi chuyển đến thành phố mới, bố con tôi mới không khó khăn như vậy."  

 

"Trước đây, con bé Uyển vẫn hay nhắc đến cháu, nhưng sau này hai đứa dường như không liên lạc nhiều nữa."  

 

Bố tôi nói một mình, nói đến cuối cùng mới nhận ra điều bất thường.  

 

Ông ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt của Chu Dạng đã vô cùng tồi tệ.  

 

"Sao thế…?"  

 

Ánh mắt Chu Dạng dần dần chuyển sang người bố tôi.  

 

Anh nuốt khan một cái, khó khăn hỏi, "Tiền gì cơ?"  

 

18  

 

Khi Chu Dạng rời đi, vẻ mặt anh đầy hoang mang.  

 

Anh không nhìn thấy tôi đang đứng ở góc khuất.  

 

Tôi giữ vẻ mặt bình tĩnh, bước vào phòng bệnh, lột vỏ hạt dẻ nướng đường cho bố.  

 

"Ngon không ạ?"  

 

"Ngọt, ngon lắm."  

 

Ngẩn ngơ vài giây, bố tôi lại mở lời:  

 

"Sao mặt cậu bé Chu khi nãy lại trông khó coi thế, bố thấy hình như cậu ấy không biết chuyện cho chúng ta mượn tiền nhỉ."  

 

Ngón tay tôi dừng lại khi đang bóc hạt dẻ.  

 

Im lặng vài giây.  

 

Tôi nhẹ giọng nói, "Không biết đâu, có lẽ lâu quá rồi nên anh ấy quên rồi."  

 

Chiều tối hôm đó lại có cơn mưa cuối cùng của mùa thu.  

 

Chu Dạng mang bữa tối đến.  

 

Bố tôi nhận ra sắc mặt của Chu Dạng vẫn không tốt, nên cũng không nói nhiều.  

 

Chu Dạng vẫn cúi đầu, không nhìn tôi.  

 

Chúng tôi kết thúc bữa tối trong yên lặng, khi Chu Dạng bước ra ngoài hành lang, anh mới mở lời với tôi.  

 

Anh nói rằng những kẻ gây rối đã bị xử lý, còn anh mấy hôm nay cũng đã tìm được một căn hộ cho thuê khá phù hợp.  

 

Anh bảo tôi dành chút thời gian dọn ra khỏi khu chung cư cũ.  

 

Tôi lặng lẽ nhìn anh vài giây, hỏi, "Đừng lừa em, thật sự là nhà cho thuê à?"  

 

Chu Dạng không đáp.  

 

Tôi cảm thấy có chút khó chịu, bèn mở cửa sổ hành lang.  

 

Gió lạnh thổi ập vào.  

 

Thực ra bệnh cảm cúm của tôi vẫn chưa khỏi hẳn, mũi vẫn bị nghẹt rất khó chịu.  

Advertisement
';
Advertisement