Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần (Truyện full) - Bản dịch chuẩn

Mạc Kiệt không chú ý tới Tề Nghiên, vừa nói, hắn ta vừa bước nhanh đến trước mặt Tiêu Trần, nghe Mạc Kiệt nói lời này, Tiêu Trần không ngừng nháy mắt về phía hắn ta, chỉ có điều người này không ý thức được nguy hiểm đang đến gần chút nào, vẫn nói ra hết ra như vậy.

Xong đời, hôm nay chắc chắn xong đời, trong thâm tâm Tiêu Trần âm thầm cầu nguyện cho Mạc Kiệt, khi Mạc Kiệt chậm rãi nói, Tề Nghiên đứng đằng sau rốt cục cũng mở miệng nói, ngữ khí bình tĩnh không nghe ra có điều gì tức giận, chỉ là Tề Nghiên vừa nói dứt lời, cả người Mạc Kiệt sững sờ ngay tại chỗ, trong nháy mắt nụ cười trên mặt cũng ngưng lại.

“Vị sư đệ này, ta mang tiểu sư đệ đi ra ngoài rèn luyện, hình như ngươi có ý kiến không nhỏ phải không?”

Nghe Tề Nghiên nói lời này, Mạc Kiệt cứng nhắc quay đầu, liếc mắt nhìn thấy Tề Nghiên đang cười lạnh.

“Cái này... Dạ xoa... Không, không, Tề sư tỷ, tại sao tỷ lại ở đây?” Lúc này mới nhìn thấy Tề Nghiên, Mạc Kiệt choáng váng tột cùng, nói năng lộn xộn.


Dứt lời, Mạc Kiệt còn bày ra vẻ mặt trách cứ liếc Tiêu Trần một cái, ý tứ rất rõ ràng, sao ngươi lại không nhắc nhở ta chứ. Đối mặt với sự trách cứ của Mạc Kiệt, Tiêu Trần chỉ đành bất đắc dĩ, đã nhắc nhở rồi, là do ngươi không chú ý.

Không ngoài ý muốn, Tề Nghiên đánh Mạc Kiệt một trận tơi tả, kết cục còn thê thảm hơn Tiêu Trần, thương tích như vậy, mặc dù sẽ không để lại di chứng nhưng nằm liệt cả tháng là điều không thể tránh khỏi.

Mạc Kiệt giống như một con chó chết nằm trên mặt đất, Tề Nghiên vừa phủi tay vừa cười nhìn về phía bọn người Tần Thủy Nhu cùng nhau đến đây mà nói: “Còn các ngươi, có phải các ngươi cũng có ý kiến với ta hay không?”

”Không có... Tuyệt đối không có, Tiêu Trần có thể đi theo Tề sư tỷ tu luyện chính là phúc khí mà hắn đã tu luyện tám đời, chúng ta ủng hộ còn không kịp nữa kìa, làm sao lại có ý kiến được.” Đối mặt với câu hỏi của Tề Nghiên, đám người sợ hãi lắc đầu trả lời.

Căn bản không dám có một chút do dự nào, với việc này, Tề Nghiên cũng hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó nói với Tiêu Trần: “Đi thôi, tiểu sư đệ của ta, thời gian cấp bách, ngươi không có nhiều thời gian để lãng phí đâu.” Nói xong nhanh chóng đi ra sân viện trước, cũng không sợ Tiêu Trần sẽ không đi theo.

Đã không có khả năng trốn thoát, Tiêu Trần chào bọn người Tần Thủy Nhu rồi chuẩn bị đuổi theo Tề Nghiên, có điều vừa đi chưa được mấy bước, Tần Thủy Nhu gọi giật Tiêu Trần lại, sau đó mặt đỏ bừng, đưa cho Tiêu Trần một cái nạp giới, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Trong này là một chút quần áo để thay, còn có linh thạch, đi ra bên ngoài, tất cả phải cẩn thận, không thể cậy mạnh tùy ý.”

Tần Thủy Nhu vẫn luôn thầm mến Tiêu Trần, chỉ có điều tiểu cô nương da mặt mỏng không thể nói toạc ra từ đầu đến cuối, lần này nghe nói Tiêu Trần đi ra ngoài tu luyện một năm, Tần Thủy Nhu rốt cuộc cũng cố lấy dũng khí, bày tỏ tình cảm với Tiêu Trần.



Cảm giác được Tần Thủy Nhu có ý ái mộ mình, nhưng trước mắt hắn sớm đã không còn nghĩ tới về nữ nhi tư tình, mỉm cười, không xác định rõ thái độ cho Tần Thủy Nhu, sau khi cảm ơn một tiếng, Tiêu Trần tiếp nhận nạp giới rồi lập tức rời đi.

Không có được lời hồi đáp từ Tiêu Trần, cũng không biết Tiêu Trần đối với mình là có ý tứ gì, nhìn bóng lưng Tiêu Trần rời đi, Tần Thủy Nhu đứng tại chỗ, hốc mắt ửng đỏ, lúc này một nữ đệ tử khác đi đến bên cạnh Tần Thủy Nhu, giọng điệu hiền hòa mà an ủi: “Thủy Nhu, tương lai của Tiêu Trần sư đệ hoàn toàn không phải thứ chúng ta có khả năng với tới...”

Với thiên phú của Tiêu Trần mà nói, sau này khó có thể tưởng tượng được thành tựu, nữ nhân có thể xứng với hắn phải độc nhất vô nhị, hào hoa phong nhã nhường nào.

Hiểu ý tứ của nữ đệ tử, chỉ là Tần Thủy Nhu vẫn quật cường nói: “Ta biết, thế nhưng ta không nỡ từ bỏ...”

Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Trần là người đầu tiên mà Tần Thủy Nhu rung động, nàng ấy biết sau này khoảng cách giữa mình và Tiêu Trần sẽ càng ngày càng xa, nhưng cứ cho là như vậy đi, nàng ấy vẫn không nghĩ đến chuyện từ bỏ.

Nghe câu trả lời của Tần Thủy Nhu, đám người bất đắc dĩ thở dài, nói thật lòng, tướng mạo của Tần Thủy Nhu không hề kém, có lẽ còn vượt trội hơn một bậc so với Tề Nghiên, chỉ mới vừa tiến vào ngoại môn, Tần Thủy Nhu đã được định là đệ nhất mỹ nữ ngoại môn, nhưng, người muốn phối hợp với Tiêu Trần chỉ có vẻn vẹn mỗi dung mạo hiển nhiên là không đủ.

Trong lòng thiếu nữ có sự quật cường của mình, cùng lúc đó, Tiêu Trần đã đi theo Tề Nghiên tới quảng trường chính của ngoại môn, vì lần tu luyện này, Tề Nghiên còn đặc biệt đến Kiếm Các xin một con Thanh Vũ Ưng làm vật cưỡi để thuận tiện đi đường.

Đi một mạch vào quảng trường chính của ngoại môn, lúc hai người Tiêu Trần vừa đến, nhìn thấy một cảnh tượng trên quảng trường, chính bản thân Tiêu Trần cũng ngây ngẩn cả người, tình huống này là thế nào? Toàn bộ quảng trường lúc này đứng đầy người. Đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, tất cả hơn vạn người, cùng cả đệ tử nòng cốt cũng tới hơn mười người, đội hình này quả thực có thể so với lễ bái sư của mình.

“Đám người này đến là để đưa tiễn?” Trong lòng nghi hoặc, sao lại tụ tập nhiều người như vậy, chẳng lẽ bọn họ đều là đến đưa tiễn.

Suy đoán trong lòng Tiêu Trần không sai, bọn họ chính xác là đến đưa tiễn, chỉ có điều không phải đến để đưa tiễn mình mà là đến để đưa tiễn Tề Nghiên.

Quỷ dạ xoa muốn rời tông môn, chuyện này chính là tin vui động trời đối với vô số đệ tử nội môn cùng đệ tử nòng cốt mà nói, cho nên, mới sáng sớm, đám người đã vội vàng chạy đến, nói là tiễn đưa, thật ra mục đích thực sự là muốn nhìn tận mắt quỷ dạ xoa rời đi.

“Sư tỷ lên đường bình an...”



“Sư tỷ đi thong thả...”

“Sư tỷ, chúng ta sẽ nghĩ đến tỷ, ở bên ngoài nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt...”

Trên đường đi, đám người nghiêng mình thẳng hàng làm lễ đưa tiễn, trong miệng đều nói rằng lưu luyến không rời, nhưng vẻ sung sướng trong mắt lại khó lòng che giấu, bộ dạng kia giống như hận không thể khiến Tề Nghiên mau mau rời đi vậy.

Hung hãn trợn mắt nhìn đám người một cái, thấy thế đám người ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đồng thời, một tiếng chim ưng vang lên, chỉ thấy một con Thanh Vũ Ưng to lớn từ trên trời giáng xuống, sau đó Tề Nghiên dẫn đầu nhảy lên lưng chim ưng rồi nhìn về phía Tiêu Trần nói: “Lên đi.”

Nhìn Thanh Vũ Ưng trước mắt, yêu thú cấp hai, tương đương với võ giả Huyền Nguyên Cảnh của nhân loại.

Yêu thú cũng có phân chia đẳng cấp giống như nhân loại, chỉ là những mãnh thú kia chỉ tương đương với Trúc Cơ Cảnh hoặc Khai Mạch Cảnh, khi đạt đến cấp độ yêu thú mới có thể so sánh với võ giả Hoàng Cực Cảnh, yêu thú cấp một tương đương với võ giả Hoàng Cực Cảnh, yêu thú cấp hai thì tương đương với võ giả Huyền Nguyên Cảnh.

Vì để hắn được tu luyện, các cấp cao của Kiếm Các có thể sẵn sàng xuất một con Thanh Vũ Ưng, xem ra đối với lần tu luyện này của hắn, cấp cao Kiếm Các coi trọng mười phần, nghĩ cũng phải, dù sao nhiệm vụ của mình rất nặng mà, sau một năm phải đối mặt Thiên Đao của Huyết Ma Điện, đây chính là một sự công nhận từ trời, đi thẳng tới truyền kỳ, Tiêu Trần không được yếu đuối.

Nhảy lên lưng Thanh Vũ Ưng, sau đó dưới mệnh lệnh của Tề Nghiên, Thanh Vũ Ưng vỗ mạnh đôi cánh, mang theo hai người bay lên bầu trời, rất nhanh đã biến mất không thấy bóng dáng.


Nhìn hai người rời đi, đông đảo đệ tử nội môn cùng đệ tử nòng cốt trên quảng trường hoan hô.


“Đi rồi, cuối cùng đã đi rồi...”


“Không phải ta đang nằm mơ chứ, trải qua hai năm, cuối cùng quỷ dạ xoa lại rời khỏi tông môn một lần nữa, ngày tốt lành đã đến...”


“Thiên đạo phù hộ, thiên đạo phù hộ rồi...”

Advertisement
';
Advertisement