Ngồi trên Thanh Vũ Ưng đến Mai Cốt Chi Địa, bay thẳng về phía trung tâm. Dọc đường đi Thương Huyền đã phóng uy áp của mình ra xung quanh, dùng chính uy áp để cảnh cáo đám yêu thú trong Mai Cốt Chi Địa nên cả quãng đường bay không gặp phải bất kỳ tập kích nào.
Đoàn người thuận lợi đến được lối vào Bách Linh mộ địa, lúc này tứ đại đầu sỏ khác đều đã đến, chỉ còn mỗi Đông Kiếm Các. Từ xa xa Tiêu Trần đã nhìn thấy xung quanh lối vào Bách Linh mộ địa lúc này đã có hơn vạn người tề tựu.
Những người này đều là cường giả từ các đại thế gia và tông môn ở Đông Dương vực. Mặc dù bọn họ không có tư cách tiến vào Bách Linh mộ địa nhưng đều muốn được tận mắt chứng kiến cuộc tranh đấu giữa Ngũ Đại Tiềm Long. Ngay khi Thanh Vũ Ưng xuất hiện, có không ít người đều mở miệng lẩm bẩm: “Đông Kiếm các tới rồi…”
Người của Đông Kiếm Các cuối cùng cũng tới, thế thì ngũ đại đầu sỏ đều đã đông đủ. Đoàn người Tiêu Trần lần lượt nhảy xuống từ trên lưng chim, ngay khi Tiêu Trần và các đệ tử Đông Kiếm Các xuất hiện, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tiêu Trần.
“Thiên Đao Trần Lăng, Độc Xà Mộc Thanh, Bá thương Lâm Tinh, Thiên Viêm vaf Yêu Kiếm Tiêu Trần, Ngũ Đại Tiềm Long đều đã đông đủ…” Ánh mắt hướng về phía Tiêu Trần, miệng thì khẽ giọng nói.
Những người này đến đây là vì muốn một lần gặp mặt Ngũ Đại Tiềm Long tề tựu ở cùng một nơi. Đối diện với ánh mắt tìm tòi của đám đông, vẻ mặt Tiêu Trần vẫn bình thản ung dung. Ánh mắt Tiêu Trần nhìn về phía Trần Lăng, nở một nụ cười nhẹ, sau đó lại gật đầu ra hiệu với Triệu Vô Vân và Lâm Tinh. Còn về phần Mộc Thanh thì Tiêu Trần làm như không thấy.
Cùng lúc đó, Thương Huyền bắt chuyện đôi câu với các cường giả thuộc thế hệ trước của ngũ đại đầu sỏ, sau đó trải qua cuộc hội nghị ngắn ngủi cũng chuẩn bị mở ra lối vào Bách Linh mộ địa.
Hiện giờ cấm chế trên lối ra vào Bách Linh mộ địa đã rất yếu, mấy người Thương Huyền liên thủ với nhau là hoàn toàn đủ để xé ra một vết rách trên đó, đưa đám hậu bối vào.
“Thời gian Bách Linh mộ địa mở ra là ba tháng, sau ba tháng các người sẽ bị cưỡng ép bài xích rời khỏi. Nhớ kỹ những gì ta nói, khi tiến vào đó, mọi chuyện đều phải dựa trên sự chỉ huy của Tiêu Trần…” Trước khi động thủ mở cấm chế, Thương Huyền lại lần nữa dặn dò với nhóm Vương Hổ, chuyến này vào Bách Linh mộ địa đã khác trước rất nhiều.
Nghe thấy những lời của Thương Huyền, đám người lần lượt gật đầu. Sau đó nhóm cường giả đồng loạt ra tay, trong chốc lát, uy áp của Thương Huyền và các lão tiền bối từ ngũ đại đầu sỏ bao phủ toàn bộ Mai Cốt Chi Địa.
Tu vi của các trưởng lão chính trong ngũ đại đầu sỏ đều đã đạt đến Vấn Đạo Cảnh, mà nhân vật như Thương Huyền thì tu vi đã vượt qua Vấn Đạo Cảnh, đột phá đến Chứng Đạo Cảnh. Thực lực của Thương Huyền đã mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, chỉ mỗi uy áp đã khiến người khác không thể sinh ra được chút ý thức phản kháng nào.
Những nhân vật thuộc ngũ đại đầu sỏ đồng thời xuất thủ, rất nhanh lối vào Bách Linh mộ địa đã bị cưỡng ép rách ra một vết thật to. Sau đó năm người họ đồng thời hô to:
“Nhanh chóng tiến vào…”
Bọn họ không thể duy trì trong thời gian quá lâu, nên chỉ có thể thúc giục đám hậu bối nhanh chóng tiến vào Bách Linh mộ địa. Nghe thấy tiếng hô, Ngũ Đại Tiềm Long dẫn đầu đông đảo đệ tử, bóng người chớp nhoáng, lao về phía bên trong Bách Linh mộ địa.
Không bao lâu sau, năm mươi lăm đệ tử của ngũ đại đầu sỏ đều đã vào được Bách Linh mộ địa, sau đó lối vào lần nữa đóng lại.
Tiêu Trần cũng không biết đây là cảm giác gì, sau khi tiến vào Bách Linh mộ địa, trước mắt hắn tối sầm xuống, dường như đã tiến vào không gian như đường hầm. Cũng không biết qua bao lâu, khi trước mắt lại khôi phục ánh sáng như trước, Tiêu Trần đã hoàn toàn tiến vào Bách Linh mộ địa.
“Chẳng lẽ Bách Linh mộ địa này do một bảo vật chốn bồng lai tạo thành?” Tiêu Trần đánh giá hoàn cảnh chung quanh, trông không khác gì so với bên ngoài, vẫn là khu rừng mưa tịch mịch. Nếu muốn nói một chỗ khác duy nhất thì đó chính là bầu trời. Bầu trời Bách Linh mộ địa giống như bị bóng đêm ăn mòn, mang đến cho người ta cảm giác nặng nề, khủng hoảng.
Tiêu Trần vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh vừa suy đoán chẳng lẽ Bách Linh mộ địa này là do báu vật động thiên tạo thành.
Bảo vật chốn bồng lai, đây chính là sự tồn tại chỉ có trong truyền thuyết. Tiêu Trần chỉ mới thấy trong sách cổ và nghe truyền miệng, báu vật chốn bồng lai có thể tự hình thành không gian, tương đương với nạp giới cao cấp nhất. Chẳng qua, nếu so sánh với nạp giới thì không gian của bảo vật chốn bồng lai này lại lớn hơn rất rất nhiều. Đồng thời bảo vật động thiên không chỉ có thể chứa được vật chết mà chứa được cả vật sống, bao gồm cả con người cũng có thể đi vào, đây chính là bảo vật kinh khủng đến mức nào.
Giống như Tiêu Trần, bốn người Triệu Vô Vân cũng đang quan sát tình hình xung quanh. Sau cả nửa ngày, đợi đến khi tất cả mọi người dần lấy lại tinh thần, với năm người dẫn đội, rất nhanh các đệ tử của ngũ đại đầu sỏ chia làm năm nhóm, chia ra năm nhánh khác nhau. Giữa bọn họ là sự kiêng kị đối với đối phương.
Trong Bách Linh mộ địa này, bọn họ là đối thủ cạnh tranh. Gần như là cùng lúc khi mắt đối mắt, Tiêu Trần và bốn người còn lại đều dùng giọng nói cực kỳ khẽ khàng nói với đám đệ tử xung quanh.
“Đợi lát nữa vừa nghe thấy mệnh lệnh của ta thì lập tức lùi về phía sau, rời khỏi nơi này trước. Ta sẽ đi tìm các ngươi sau…”
Gần như năm người họ đều nói những lời tương tự như thế, nghe thấy lời nhắc nhở của bọn họ, chúng đệ tử đều im lặng gật đầu. Tiếp đến, Triệu Vô Vân mở miệng đầu tiên:
“Chỉ vừa tiến vào Bách Linh mộ địa, không nhất thiết phải liều mạng đâu nhỉ?”
“Đánh trước một trận cũng không có gì là không thể.” Nghe thấy Triệu Vô Vân nói vậy, Lâm Tinh cũng mở miệng nói. Dứt lời, không đợi những người khác đáp lại, Lâm Tinh lập tức gọi huyền binh của mình ra, xông về phía Triệu Vô Vân ở bên cạnh.
Nhanh chóng quyết định ra tay, lúc này chỉ mới vừa bước vào Bách Linh mộ địa mà cuộc chiến giữa các Ngũ Đại Tiềm Long đã nổ ra.
Ngay sau hành động của Lâm Tinh, ba người Tiêu Trần, Mộc Thanh và Trần Lăng tất nhiên cũng không rảnh rỗi. Năm người bọn họ lần lượt mở miệng quát: “Đi.” Tiếp đó là cuộc hỗn chiến giữa bọn họ.
Sau khi ra hiệu cho các đệ tử rời đi trước, bọn họ vốn không cách nào nhúng tay được vào cuộc chiến giữa các Ngũ Đại Tiềm Long. Nếu bọn họ chọn ở lại đây, chỉ sơ sẩy một chút là có thể bị Ngũ Đại Tiềm Long nắm lấy cơ hội tàn sát, thế lại càng không có lợi.
Người ở nơi này đều có quan hệ cạnh tranh, giảm bớt một người cũng ít đi một đối thủ cạnh tranh. Ngũ Đại Tiềm Long đều hiểu rất rõ điều này, nên họ không chút do dự để người của mình rời đi.
Nghe thấy tiếng hô của năm người họ, đệ tử đội của năm người này cũng không chần chừ mà lập tức xoay người chạy đi. Thấy thế, Mộc Thanh đang cuốn trong cuộc hỗn chiến lập tức khóa chặt mục tiêu trên người một đệ tử của Đông Kiếm Các. Trường tiên màu trắng bạc trong tay hắn ta vung ra, ghìm chặt cổ họng của một đệ tử Đông Kiếm Các. Sau đó đám người chỉ kịp thấy một đầu người bay lên không trung, tên đệ tử Đông Kiếm Các này bỏ mạng tại chỗ.
Có lẽ vì thù hận từ trước đó với Tiêu Trần. Mục tiêu của Mộc Thanh nhắm ngay vào Đông Kiếm Các. Thấy vậy, trong ánh mắt Tiêu Trần lóe lên sát ý.
“Mộc Thanh, ngươi muốn chơi thì ta chơi cùng ngươi. Để ta xem thử là người bên Đông Kiếm Các ta chết trước hay là đệ tử Vạn Tiên lầu các ngươi chết trước.”
Nói xong, kiếm Tiêu Trần vung ra, kiếm khí vùn vụt lan ra, tựa như một con cuồng long hướng thẳng về phía đệ tử Vạn Tiên lầu. Một tên đệ tử Vạn Tiêu lầu còn đang vội vàng chạy đi, căn bản là không có một khoảng thời gian nào để kịp phản ứng, cứ thế bị kiếm khí của Tiêu Trần chém thành hai nửa, chết không kịp ngáp.