Mộc Thanh giết chết một đệ tử của Đông Kiếm Các, chỉ trong chớp mắt sau đó Tiêu Trần cũng giết chết một đệ tử của Vạn Tiên lầu. Cùng lúc này, ba người Triệu Vô Vân, Lâm Tinh và Trần Lăng cũng đang nhắm vào một đệ tử của đối phương.
Tiến vào Bách Linh mộ địa trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa tới một khắc mà trong mỗi một ngũ đại đầu sỏ đã có một đệ tử bỏ mạng. Hãy nhớ rằng, các đệ tử lần này tiến vào Bách Linh mộ địa nào phải những đệ tử bình thường. Mỗi một người trong số họ đều là đệ tử ngoại môn tinh anh, nhưng dù có là thế thì trước mặt Ngũ Đại Tiềm Long, bọn họ vẫn không hề có sức kháng cự.
Nhìn năm thi thể ngã xuống trước mặt mình, đám đệ tử cũng hiểu rõ ý đồ của năm người Tiêu Trần.
Vừa mới tiến vào Bách Linh mộ địa liền ra tay đánh nhau, mục đích của năm người họ không phải là chém giết đối thủ trong Ngũ Đại Tiềm Long mà là muốn chém giết những đệ tử tinh anh bọn họ.
Bởi vì đều ôm suy nghĩ đó trong lòng nên trước khi ra tay năm người Tiêu Trần mới trăm miệng một lời bảo đệ tử của phe mình lập tức rút lui. Bởi vì nếu họ ở lại đây thì chờ đợi họ chính là cái chết.
Chợt nhận ra bọn họ không cùng một bấp bậc, lúc này đám đệ tử nào còn dám nán lại, chỉ vội vàng vắt chân lên cổ mà bỏ chạy như điên.
Trước khi tiến vào Bách Linh mộ địa mấy người đứng đầu ngũ đại đầu sỏ như Thương Huyền đều đã nhắc nhở đám đệ tử, cuộc tranh đấu ở Bách Linh mộ địa lần này sẽ vô cùng kịch liệt, mà sự tồn tại của Ngũ Đại Tiềm Long là thứ mà đám đệ tử tinh anh như bọn họ không thể nào suy suyển nổi. Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng những lời này chỉ là phóng đại, nhưng bây giờ được chứng kiến thì lại chẳng có tí phóng đại nào, thậm chí còn cảm thấy là nói giảm đi.
Trước mặt Ngũ Đại Tiềm Long, bọn họ làm gì còn không gian để cạnh tranh. Nói thẳng một câu chính là có Ngũ Đại Tiềm Long ở đây thì đám đệ tử tinh anh bọn họ chẳng qua là người đứng xem trong cuộc tranh đấu ở Bách Linh mộ địa lần này, bọn họ hoàn toàn không thể nào tham dự vào được.
Đám đệ tử thì bỏ chạy trối chết còn năm người Tiêu Trần thì chưa từng dừng tay. Cuối cùng, dưới tình huống mỗi phe đã chết mất hai đệ tử, nhóm đệ tử mới chính thức chạy thoát được khỏi cuộc chiến kia.
Vừa mới tiến vào mà đã tổn thất mất hai đệ tử tinh anh, đợi đến khi bọn họ đã bỏ chạy không còn bóng dáng, năm người Tiêu Trần mới dừng tay.
Đệ tử các phe đều đã thành công thoát thân, tiếp tục đánh nữa cũng không được gì. Hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm quyết định thắng thua nên năm người Tiêu Trần rất ăn ý dừng đánh nhau.
“Đi rồi, lần sau hẵng quyết phân thắng bại một phen.” Lâm Tinh nhìn bốn người còn lại, mở miệng nói rồi lập tức xoay người rời đi, chạy về phía các đệ tử Nhạc Sơn Phủ mới vừa rời đi.
Sau khi Lâm Tinh rời đi, tiếp đến là Triệu Vô Vân và Mộc Thanh cũng lần lượt rời đi, chẳng qua trước khi rời đi Mộc Thanh còn lãnh đạm nói với Tiêu Trần:
“Tiêu Trần, ta còn chưa quên chuyện ở quận thành Lĩnh Sơn đâu.”
“Sẵn lòng phụng bồi bất kỳ lúc nào.” Nghe thấy Mộc Thanh nói vậy, Tiêu Trần thản nhiên trả lời.
Ba người kia đều đã rời đi, chỉ còn mỗi Trần Lăng và Tiêu Trần, hai người nhìn nhau bật cười, Tiêu Trần mở miệng nói:
“Ta cũng đi đây.”
“Ừm.” Trần Lăng nghe thấy Tiêu Trần nói xong thì gật đầu đáp lại. Ngay sau đó hai người cũng đường ai nấy đi, đuổi theo hướng đệ tử phe phái của mình vừa rời đi.
Một trận kịch chiến qua đi, mỗi người trong Ngũ Đại Tiềm Long giết chết hai tên đệ tử tinh anh của đối thủ. Vừa tiến vào mộ địa đã đào thải mười người, mà thi thể của mười người này đã bị Bách Linh mộ địa cưỡng ép đưa ra ngoài.
Thân ở bên trong Bách Linh mộ địa, một khi chết đi, thi thể sẽ bị đưa ra bên ngoài. Lúc này ở cửa ra vào Bách Linh mộ địa, sắc mặt của đám người Thương Huyền khi nhìn thấy thi thể của mười đệ tử tinh anh đều lộ vẻ bình tĩnh. Nhưng đám người vây xem xung quanh thì lại hoảng sợ vô cùng.
Chuyện gì thế này? Chỉ mới tiến vào Bách Linh mộ địa một khắc đồng hồ mà đã có mười người nằm xuống. chuyện này thật quá hoang đường. Phải biết, bất kỳ lần nào trước đây khi Bách Linh mộ địa mở ra đều chưa từng xảy ra tình huống như thế này. Hơn nữa, tuy nói bên trong Bách Linh mộ địa nguy hiểm nhưng thương vong ở mỗi lần khi ngũ đại đầu sỏ tiến vào cộng lại cũng rất ít khi vượt qua mười người. Nhưng lần này, chỉ trong một khắc đồng hồ ngắn ngủi mà đã chết mất mười người…
Điều này đã vượt khỏi dự liệu ban đầu của tất cả mọi người. Đông đảo cường giả từ các thế gia, tông môn ở đây, khi còn trẻ bọn họ cũng có không ít người từng bái nhập vào ngũ đại đầu sỏ, bọn họ cũng biết đến Bách Linh mộ địa. Nhưng nhìn chung từ trước đến giờ, số thương vong như bây giờ là lần đầu tiên xuất hiện, mà thời gian chỉ vẻn vẹn mới qua có một khắc.
“Xem ra là do năm nhóc con kia làm…” Đầu sỏ Phái Hỏa Vân đảo mắt nhìn mười thi thể trên đất, nói.
“Ừm, chắc hẳn là vậy.” Nghe thấy vậy, đầu sỏ Nhạc Sơn Phủ cũng nói.
“Mấy nhóc con này đúng là không biết kiềm chế, chẳng qua mới chỉ tiến vào trong đó đã muốn diệt hết cả đội của đối thủ, haizzz…” Đầu sỏ Huyết Ma Điện nói.
Với mắt nhìn của mấy lão này tất nhiên không khó để nhận ra mười người này chết đều từ một tay Ngũ Đại Tiềm Long mà ra. Đối với chuyện này, bọn họ không bình luận thêm lời nào, càng không có ý định so đo thiệt hơn. Dù sao đây cũng là chuyện mà họ đã dự liệu được từ sớm, Bách Linh mộ địa lần này là sân khấu của Ngũ Đại Tiềm Long.
Người ngoài vì cái chết của mười đệ tử tinh anh mà sôi trào, còn bên trong Bách Linh mộ địa, sau một phen đuổi theo đệ tử nhà mình, Tiêu Trần vẫn chưa gặp lại được tám tên đệ tử may mắn sống sót của Đông Kiếm Các. Tiêu Trần không biết là bọn họ đã chạy đi đâu, chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể từ từ tìm thôi. Nhưng hắn cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, chỉ cần không đụng phải bốn người Mộc Thanh thì nhóm đệ tử sẽ không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn.
Tạm thời Tiêu Trần vẫn chưa tìm được các đệ tử Đông Kiếm Các, nhưng dựa vào những dấu vết bọn họ để lại, Tiêu Trần có thể xác định được phương hướng đám người này chạy trốn. Chỉ cần men theo phương hướng mà tìm thì tự nhiên có thể tìm được.
Tiêu Trần cũng không quá sốt ruột, hít vào một hơi thật sâu. Đến tận lúc này Tiêu Trần mới có cơ hội cảm nhận linh khí bên trong Bách Linh mộ địa này, đúng là rất nồng đậm. Khó trách Bách Linh mộ địa này được người ta ca tụng là nơi tốt nhất để đột phá Huyền Nguyên Cảnh, chỉ mỗi mức độ đậm đặc của linh khí đã đạt đến mức không thể tưởng.
Với lại, bên trong Bách Linh một địa không chỉ có linh khí nồng đậm, trong nơi này còn mang theo một thứ lực lượng nào đó. Cỗ lực lượng này rất mơ hồ, nhưng nó lại có lợi ích cực kỳ to lớn đối với việc tu luyện của võ giả, nhất là vào thời điểm hình thành võ thể huyền linh.
Đương nhiên, thứ quý giá nhất, hấp dẫn người khác nhất bên trong Bách Linh mộ địa vẫn là huyền linh. Chẳng qua, huyền linh này cũng không phải thứ dễ tìm.
Trước đây cũng chưa từng có ai nhìn thấy huyền linh này ra sao. Có điều, ở Đông Kiếm Các có ghi chép về nó, trái lại Tiêu Trần hiểu rõ thêm một ít.
Tương truyền Bách Linh mộ địa này là nơi một vị Thượng Cổ Đại Năng vẫn lạc, sau khi vị Thượng Cổ Đại Năng này nằm xuống, năng lượng bên trong cơ thể tiết ra ngoài, từ từ dung hợp với linh lực trong trời đất, tạo thành huyền linh.
Huyền linh không có thần trí, hình dạng có vẻ giống như u linh mà phàm nhân nhắc đến, nhất định có tính công kích. Muốn bắt được huyền linh, cách duy nhất chính là lợi dụng linh lực của bản thân để luyện hóa nó thành Huyền linh châu. Luyện hóa thành Huyền linh châu rồi là có thể nuốt được, từ đó lợi dụng sức mạnh của huyền linh để đột phá Huyền Linh Cảnh, tạo thành võ thể huyền linh.
“Ở khu vực ngoài rìa đã còn rất ít huyền linh, đã nhiều năm như thế trôi qua, cơ bản là những huyền linh có thể bị bắt đã không còn nữa. Muốn tìm được đủ số lượng huyền linh thì nhất định phải tiến vào khu vực trung tâm. Ngẫm lại chắc là bốn người Trần Lăng chắc chắn cũng sẽ tiến vào khu vực trung tâm. Vì vậy mình không nên ở lại khu vực ngoài rìa này lâu được, phải tìm ra nhóm Vương Hổ trước, sau đó lập tức khởi hành tiến về khu vực trung tâm, tìm kiếm huyền linh.” Trong lòng Tiêu Trần thầm nghĩ.