Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần (Truyện full) - Bản dịch chuẩn

Tiêu Trần đi tìm theo hướng phát ra tiếng động, suốt cả dọc đường hắn đều rất cẩn thận. Dù sao thì đêm hôm khuya khoắt chiến đấu với oán quỷ thật đúng là một chuyện quá khó khăn. Đám oán quỷ kia đều không hình không dạng ở trong bóng tối, với sự nhận biết của Tiêu Trần thì đều rất khó mà phát hiện ra chúng.  

             Suốt cả chặng đường tìm kiếm cũng chỉ có vẻn vẹn mấy trăm mét thôi, Tiêu Trần cũng đã tìm ra được nơi diễn ra trận chiến đấu. Tiêu Trần đứng trên một cây đại thụ nhìn xuống trận chiến phía dưới, trong mắt hắn ánh lên sự ngạc nhiên.  

             Tiêu Trần cứ tưởng rằng là thiên kiêu khác không cẩn thận gặp phải oán quỷ cơ. Nhưng mà lúc này Tiêu Trần lại nhìn thấy một con rắn đang chiến đấu kịch liệt với đám oán quỷ.  

             Một con rắn nhỏ màu xanh dài khoảng hơn nửa mét đang bị khoảng hơn ba mươi con oán quỷ bao vây đánh giết. Không sai đấy chính là một con yêu thú, sức chiến đấu của nó còn sánh ngang với cấp độ Hoàng Cực Cảnh Đại Viên Mãn.  

             Chắc nó là một con yêu thú nhỉ, Tiêu Trần không ngờ rằng ở cái đất Bách Linh mộ địa này mà hắn cũng gặp được một con yêu thú. Đúng là kỳ quái mà. Trong Bách Linh mộ địa mà còn có cả yêu thú nữa hay sao? Sao trước đó hắn chưa từng nghe nói đến nhỉ?  

             Tiêu Trần không ngờ rằng trong Bách Linh mộ địa này cũng có cả yêu thú nữa. Ban đầu Tiêu Trần cũng không định ra tay giúp đỡ đâu, nhưng mà sau khi hắn nhìn thấy sự hoảng loạn trong đôi mắt của con rắn nhỏ kia. Không biết vì lý do gì, sau mấy giây đắn đo suy nghĩ Tiêu Trần vẫn lựa chọn ra tay giúp đỡ nó.  

             Tiêu Trần dứt khoát rút Thanh Vân kiếm ra khỏi vỏ, không giữ lại một chút nào cả kiếm khí của Tiểu Viên Mãn Chi Cảnh bộc phát hoàn toàn, triển khai kiếm pháp võ kỹ kim sát của huyền cấp hạ phẩm, vô số luồng kiếm quang màu vàng từ trên trời giáng xuống. Lúc này Tiêu Trần cũng đã tiêu diệt được hơn một nửa oán quỷ rồi.  

             Xuất ra một chiêu, cơ thể của Tiêu Trần khẽ động đậy, hắn dứt khoát đi đến bên con rắn nhỏ kia. Thấy Tiêu Trần xuất hiện, theo bản năng con rắn nhỏ kia có thể cảm nhận được Tiêu Trần không có ác ý gì với mình, đôi mắt của nó ánh lên ánh sáng. Con rắn nhỏ bất giác núp sau lưng của Tiêu Trần.  

             Tiêu Trần nhìn thấy con rắn nhỏ đã bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, Tiêu Trần có chút bất đắc dĩ, hắn cũng không nghĩ nhiều mà nói thẳng luôn:   

             “Đi theo ta…”  

             Tiêu Trần cũng chưa phản ứng được đây chỉ là một con yêu thú mà yêu thú cấp một thì làm sao mà hiểu được tiếng người cơ chứ. Có điều sau khi Tiêu Trần vừa mới dứt lời thì con rắn nhỏ này lại gật đầu, mà sau đó nó cũng rất ngoan ngoãn đi theo sau Tiêu Trần.  

             Tiêu Trần cầm Thanh Vân kiếm trong tay, hắn dẫn theo còn rắn nhỏ đi từng bước một về phía trước. Bởi vì vừa mới ra tay những oán quỷ còn sót lại lúc nãy đã ẩn núp đi hết rồi. Trong lúc nhất thời Tiêu Trần cũng không thể nào xác định được chắc chắn vị trí của bọn chúng nên hắn chỉ có thể đợi chúng nó tự mình hiện thân mà thôi.  

             Bốn phía xung quanh đều là một vùng đen tối, Tiêu Trần cẩn thận bước từng bước về phía trước. Không biết bao giờ đám oán quỷ kia mới xuất hiện trong bóng tối nữa, Tiêu Trần tăng sự phòng vệ của bản thân lên đến cực hạn, hắn nghiêm túc chú ý đến từng động tĩnh nhỏ ở xung quanh.  

             Cũng đúng vào lúc này có ba tên oán quỷ không có một chút dấu hiệu từ trước nào mà đột nhiên lao ra từ trong bóng tối. Tiêu Trần thấy như thế thì chém một nhát Thanh Vân kiếm, triển khai viêm hỏa kiếm pháp, viêm hỏa kiếm khí màu đỏ rực dứt khoát chặt đứt đôi người ba con oán quỷ này ra.  

             Một kiếm giết chết ba con oán quỷ nhưng mà vẫn còn chưa xong đâu. Ít nhất còn có bảy tám con oán quỷ đang ẩn núp trong bóng tối kia nữa, vẫn không thể lơ là cảnh giác một chút nào được.  

             Đêm tối chính là sự bảo vệ tốt nhất của oán quỷ, chúng ẩn núp trong bóng tối thì khó mà xác định được vị trí chính xác của bọn chúng.  

             Suốt cả chặng đường, bảy tám con oán quỷ may mắn còn sống sót đang không ngừng triển khai tấn công. Dù cho Tiêu Trần đã rất cẩn thận rồi nhưng sau khi hắn giải quyết xong con oán quỷ cuối cùng thì bản thân hắn cũng đã bị thương.  

             Khó khăn lắm Tiêu Trần mới tìm được một nơi an toàn mới, là một hốc cây được hình thành tự nhiên. Tiêu Trần và con rắn nhỏ cùng nhau trốn vào trong đó. Ở đây chắc có lẽ là đã được an toàn rồi, Tiêu Trần âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đến lúc này Tiêu Trần mới có cơ hội để đánh giá thật kỹ con rắn màu xanh ngay trước mặt mình này.  

             Có lẽ là vì Tiêu Trần đã cứu mình thế nên con rắn nhỏ này không có một chút phòng bị nào với hắn cả. Thậm chí sau khi nhìn thấy ánh mắt đang chăm chú nhìn mình của Tiêu Trần thì con rắn nhỏ còn chủ động cọ đầu của mình vào người của Tiêu Trần nữa, cử chỉ của nó trông rất thân mật.  

             Hành động này của con rắn nhỏ khiến cho Tiêu Trần vô cùng ngạc nhiên. Đây là yêu thú ư? Cũng thông minh quá nhỉ, nó không chỉ nghe hiểu được tiếng người mà còn biết nhìn vẻ mặt của người khác nữa. Vậy mà nó lại có tính người, hiển nhiên linh trí của nó cũng không thua kém con người là bao đâu.  

             Tiêu Trần chưa từng gặp yêu thú nào giống như thế này cả, con rắn nhỏ này cho Tiêu Trần một cảm giác rất là kỳ lạ, nó khác hẳn yêu thú bình thường.  

             Tiêu Trần đánh giá con rắn nhỏ bằng ánh mắt kỳ lạ, còn con rắn nhỏ lại cuộn tròn người lại nặng nề chìm vào giấc ngủ ở trong lòng của Tiêu Trần.  

             Tuy con rắn màu xanh này không biết nói chuyện nhưng nó lại nghe hiểu những gì Tiêu Trần nói. Hơn nữa nó lại hoàn toàn khác biệt so với yêu thú bình thường khác nữa. Có vẻ như con rắn nhỏ này không có chút công kích nào cả. Mặt khác nó lại vô cùng thân mật với Tiêu Trần, giống như… giống như Tiêu Trần là người thân của nó vậy.  

             Phải biết được rằng, nếu như là yêu thú trong tình huống bình thường thì nó sẽ không gần gũi với con người như thế này đâu. Con người săn bắt yêu thú để lấy nội đan của nó. Mà yêu thú cũng ăn thịt con người, lấy con người làm thức ăn để nuôi dưỡng cơ thể. Hai bên sinh ra đã là kẻ địch của nhau. Không hề nói quá, ngoại trừ những yêu thú bị con người thuần phục mạnh mẽ đè ép lại con thú trong người nó để con người điều khiển ra thì những yêu thú khác tuyệt đối đều có sức tấn công vô cùng mạnh mẽ đối với con người.  

             Thế nhưng con rắn nhỏ này lại không có một chút công kích nào cả, hay nói một cách khác nó không có một chút công kích nào đối với Tiêu Trần. Ngược lại nó còn rất tin tưởng và dựa dẫm vào Tiêu Trần nữa.  

             Có chút bất đắc dĩ, nhưng mà khi đối mặt với con rắn nhỏ này trực giác của Tiêu Trần nói với hắn rằng con rắn nhỏ này chỉ là một con ấu thú. Nhưng mà à một con ấu thú như nó lại có được sức chiến đấu Hoàng Cực Cảnh Tiểu Viên Mãn như thế này thì có thể thấy được rằng huyết thống của con rắn nhỏ này vô cùng mạnh mẽ.  

             Xác định được con rắn nhỏ này không có ác ý đối với mình, cũng sẽ không làm mình bị thương Tiêu Trần cũng bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Còn bên ngoài, nhìn qua quang kính người ta cũng có thể nhìn thấy vậy mà Tiêu Trần lại ra tay cứu một con rắn nhỏ màu xanh.  

             Lúc này bọn họ còn nhìn thấy con rắn nhỏ đang cuộn mình nằm ngủ trong lòng của Tiêu Trần nữa, có vô số người đều không thể bình tĩnh nổi.  

             “Con yêu thú này…” Không chỉ có một mình Tiêu Trần mà những người khác cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Không biết tại sao con rắn nhỏ này lại dựa dẫm vào Tiêu Trần như thế nữa. Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi. Dù sao thì một con yêu thú thôi mà, nó không đáng để người ta coi trọng như thế đâu.  

             Cứ như thế Tiêu Trần và con rắn nhỏ ở trong hốc cây suốt cả một đêm, đến buổi sáng ngày hôm sau lúc Tiêu Trần chuẩn bị rời đi, hắn mới xoay người lại nói với con rắn nhỏ:   

             “Ngươi tự mình đi đi, ban ngày rồi có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì đâu, đến buổi tối ngươi hãy tìm một chỗ nào an toàn trốn đi là được.”  

             Nói xong Tiêu Trần xoay người rời đi thế nhưng hắn chưa đi được hai bước Tiêu Trần lại cảm nhận được con rắn nhỏ kia vẫn luôn đi theo mình, nó không hề có ý định rời đi.  

             Nó cứ đi theo Tiêu Trần suốt cả chặng đường, cuối cùng Tiêu Trần cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, bản thân hắn lại bị một con yêu thú dựa dẫm vào như thế?  

             Cũng không phải là lần một lần hai Tiêu Trần quát mắng con rắn nhỏ bảo nó rời đi rồi. Tiêu Trần cũng không có thói quen dẫn theo một con yêu thú đi theo bên người. Có điều khi đối mặt với sự trách mắng của Tiêu Trần, mỗi lần con rắn nhỏ đều tỏ ra vô cùng đáng thương, vẻ mặt đó của nó trông cực kỳ giống với con người. Giống như dáng vẻ của một đứa trẻ sau khi bị người lớn trách mắng rồi đau lòng vậy.  

             Trí thông minh của con rắn nhỏ này tuyệt đối vượt xa những con yêu thú khác. Cuối cùng, sau vô số lần thử nghiệm mà vẫn không có kết quả gì cả, Tiêu Trần xoay người lại lần cuối cùng, hắn nhìn gương mặt khẩn cầu của con rắn nhỏ rồi bất đắc dĩ lắc đầu nói:   

             “Ngươi muốn đi theo ta sao?”  

             Con rắn nhỏ nghe thấy Tiêu Trần nói như thế thì gật đầu liên tục. Thấy thế Tiêu Trần nói:   

             “Haiz, thôi được rồi, có điều sau này ngươi phải nghe lời ta đấy nhé, hiểu không?”

Advertisement
';
Advertisement