Đối diện với ánh mắt khẩn cầu của rắn xanh nhỏ, Tiêu Trần cuối cùng cũng đồng ý với nó. Thứ nhất, Tiêu Trần không có cách nào từ chối rắn xanh nhỏ. Thứ hai, Tiêu Trần cũng rất tò mò về con rắn xanh nhỏ này. Dù sao nó đối với hắn không có ác ý gì, mang nó đi cùng cũng chẳng sao.
Vừa nghe Tiêu Trần nói xong, rắn xanh nhỏ lập tức gật đầu lia lịa, sau đó một người một rắn lại tiếp tục lên đường.
Nó dùng đuôi quấn quanh eo của Tiêu Trần trông như một chiếc đai lưng, còn cả người nó thì trườn dọc theo lưng của Tiêu Trần lên đến vai của hắn. Rắn nhỏ lười biếng ngả đầu lên vai Tiêu Trần, dường như nó rất thích cảm giác nằm trên người Tiêu Trần thế này.
Kể ra cũng lạ thật, suốt đoạn đường cõng theo một con rắn trên lưng như vậy nhưng Tiêu Trần hoàn toàn không cảm thấy nặng chút nào. Rắn xanh nhỏ này nhẹ như không khí, dù cuộn mình quanh người cũng không tạo ra gánh nặng cho hắn.
Đúng là hơi kỳ lạ nhưng Tiêu Trần cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ đến chuyện tìm kiếm huyền linh, những chuyện khác sau này hẵng tính.
Dọc đường đi, Tiêu Trần vừa tìm huyền linh, vừa trò chuyện cùng rắn nhỏ. Rắn nhỏ không biết nói chuyện nhưng lại hiểu Tiêu Trần nói gì. Trên đường, lúc Tiêu Trần nói chuyện, rắn nhỏ lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu như là cách đáp lời Tiêu Trần.
"Để ta đặt tên cho ngươi nhé. Nên gọi ngươi là gì nhỉ? Hay là chỉ gọi ngươi là Rắn Nhỏ thôi?"
Tiêu Trần chợt nảy ra ý định đặt tên cho nhóc con này, nhưng vừa nghe hắn định đặt là Rắn Nhỏ thì nó lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Rõ ràng là nó không thích cái tên này.
Thấy nhóc con này không thích cái tên Rắn Nhỏ, Tiêu Trần cũng chỉ biết cười trừ. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nếu không thích tên Rắn Nhỏ, vậy ta gọi ngươi là Tiểu Thanh nhé..."
Lần này Tiêu Trần quyết định luôn, không cho Tiểu Thanh quyền từ chối nữa. Sau khi có tên, cả hai lại vừa tán gẫu vừa tìm kiếm huyền linh.
Kể ra thì trên đường có nhóc con này bầu bạn cũng rất vui. Mặc dù không biết nói nhưng trí khôn của nó khiến Tiêu Trần cũng phải kinh ngạc, nên nói là quá thông minh. Trên đường, Tiêu Trần cố tình lấy những thứ tu luyện ra để thử thách Tiểu Thanh. Thật không ngờ nhóc con này lại thông tuệ như vậy. Với những võ nghệ thông thường, Tiêu Trần chỉ cần nói qua một lần là nhóc con này đã hiểu được. Hai mắt nó còn lộ ra vẻ tự hào, càng khiến cho Tiêu Trần có một cảm giác dường như mình đã hiểu sai về loài người. Cho dù là con người e là cũng không có mấy người có tài năng thiên bẩm như Tiểu Thanh.
Hắn càng lúc càng tò mò về thân thế của Tiểu Thanh. Rốt cuộc đây là loại yêu thú nào mà lại có thể sở hữu tài năng kinh khủng như vậy.
Dần dần, Tiêu Trần cũng hoàn toàn chấp nhận Tiểu Thanh. Tuy nhiên, trong lúc đang cảm thấy có Tiểu Thanh bên cạnh cũng rất tốt thì Tiêu Trần nhanh chóng hối hận ngay sau đó.
Sau khi tìm kiếm gần nửa canh giờ, cuối cùng Tiêu Trần cũng gặp được huyền linh đầu tiên của ngày hôm nay. Hắn đuổi bắt vài lượt đã thu phục thành công huyền linh này. Thật không ngờ, trong lúc chuẩn bị dùng huyền linh luyện hóa thành huyền linh đan thì Tiểu Thanh nãy giờ vẫn luôn lười biếng đột nhiên phát ra một luồng sáng xanh. Nó há miệng đớp một miếng đã nuốt chửng lấy huyền linh đan ngay trước mặt hắn.
Chiến lợi phẩm đã bị Tiểu Thanh cướp đi như vậy. Tiêu Trần sửng sốt trong giây lát. Yêu thú có thể ăn huyền linh sao? Đây là lần đầu tiên hắn mới gặp. Trong lòng cảm thấy nghi hoặc nhưng sau khi định thần trở lại, Tiêu Trần chỉ đành bất lực nhìn Tiểu Thanh. Tiểu Thanh thì vẻ mặt thỏa mãn, trở về bộ dạng lười biếng nằm vắt vẻo trên người rồi gác đầu lên vai hắn như lúc đầu.
Tiêu Trần chỉ còn biết cười trừ rồi tiếp tục tìm kiếm con mồi mới. Dù sao cũng chỉ là một huyền linh, Tiêu Trần cũng sẽ không để tâm lắm.
Vốn tưởng Tiểu Thanh chỉ là nhất thời hưng phấn, nhưng Tiêu Trần không thể ngờ huyền linh đó chỉ là sự khởi đầu. Cả ngày hôm đó, Tiêu Trần gặp được tổng cộng bảy huyền linh, nhưng toàn bộ đều bị Tiểu Thanh nuốt gọn không có chừa một cái.
Tốc độ của nhóc con này cực kỳ nhanh, cho dù sau đó Tiêu Trần đã có đề phòng nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản được nhóc con này.
Bảy huyền linh đều bị Tiểu Thanh nuốt vào bụng như thế. Đêm xuống, Tiêu Trần đã tìm được một chỗ dừng chân an toàn. Tiêu Trần nhìn Tiểu Thanh đang ở trước mặt rồi làm như muốn trở mặt với nó nói:
"Này nhóc con, những huyền linh này rất quan trọng với ta. Sau này ngươi không được phép ăn chúng nữa, biết chưa hả?"
Cả một ngày dài tốn công vô ích. Nếu cứ tiếp tục thế này thì làm sao có thể đột phá Huyền Nguyên Cảnh?
Bị Tiêu Trần mắng, ánh mắt Tiểu Thanh lộ ra chút khinh thường. Đuôi rắn nhỏ lắc lư ra hiệu với Tiêu Trần. Ý của nó có vẻ như đang muốn nói những thứ này có gì mà quý giá như vậy ...
Tiểu Thanh căn bản là không thèm để tâm đến huyền linh, thậm chí là xem thường. Thấy nó như vậy Tiêu Trần cũng đành bất lực. Rốt cuộc cũng không thể nào nói lý lẽ với Tiểu Thanh, đành phải dùng mệnh lệnh với nó. Hắn ra lệnh cho Tiểu Thanh sau này không được phép ăn huyền linh của mình.
Thấy Tiểu Thanh gật đầu đồng ý Tiêu Trần mới không băn khoăn về chuyện này nữa. Hắn lấy tất cả Huyền Linh châu trên người ra xem. sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, vẫn chỉ có năm mươi tám viên. Bận rộn cả ngày hôm nay đã thành công cốc.
Thời gian không còn nhiều nhưng hắn vẫn còn cách mục tiêu một khoảng rất xa. Hắn cần ít nhất trên một trăm Huyền Linh châu mới đủ cho hắn đạt được cảnh giới Viên mãn của Huyền linh võ thể. Xem ra mấy ngày tới phải chịu khó hơn nữa rồi.
Vẫn đang mãi nghĩ chuyện này, Tiêu Trần không phát hiện được ánh mắt Tiểu Thanh lóe lên ý cười khi nhìn năm mươi tám viên Huyền Linh châu kia. Sau đó, nó nhân lúc Tiêu Trần không đề phòng, lập tức há to miệng rồi một hơi nuốt hết năm mươi tám viên Huyền Linh châu vào bụng.
Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, lúc Tiêu Trần bình tĩnh lại muốn ngăn cản thì tất cả năm mươi tám viên Huyền Linh châu đều đã vào bụng Tiểu Thanh.
Điên mất thôi. Đến mức này thì Tiêu Trần cũng phát điên lên rồi. Bảy huyền linh trước đó bị Tiểu Thanh nuốt mất chỉ khiến hắn thấy bất lực. Bây giờ trông thấy Tiểu Thanh đã nuốt mất năm mươi tám viên Huyền Linh châu thì Tiêu Trần suýt nữa đã phát điên.
Đây là thành quả làm việc vất vả hơn nửa tháng trời của hắn. Giờ đây chỉ một cái ngoạm của Tiểu Thanh mọi thứ đã trở về ban đầu.
Tiêu Trần không nghĩ ngợi gì, lập tức tóm lấy Tiểu Thanh, đè đầu nó xuống rồi không ngừng lắc lắc người của nó. Miệng lo lắng hét lên:
“Nhóc con này, nôn ra. Mau nôn ra cho ta. Ngươi ăn hết những thứ này thì ta phải làm sao bây giờ…"
Hắn muốn Tiểu Thanh nôn Huyền Linh châu trong bụng ra, nhưng Tiêu Trần hiển nhiên đã mong đợi quá nhiều. Một khắc trôi qua vẫn không có một viên Huyền Linh châu nào ra khỏi bụng Tiểu Thanh.
Biết rằng kì tích không thể xảy ra, Tiêu Trần tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất. Tiêu Trần hằn học liếc nhìn Tiểu Thanh. Tên nhóc con này, vừa mới bảo nó xong, nó lại cố tình không thèm nghe, lại còn nuốt hết tất cả Huyền Linh châu trên người hắn nữa. Bây giờ biết phải làm sao? Không thể đột phá Huyền Nguyên Cảnh, thì lấy gì đi so tài ở Tứ Vực Thiên Kiêu đây.
Lúc này đã không còn là bất lực, mà là tuyệt vọng. Chính vào lúc Tiêu Trần sắp khóc không ra nước mắt, Tiểu Thanh liền rít lên khè khè, vẫy đuôi ra hiệu. Nhìn hành động của Tiểu Thanh, sắc mặt của Tiêu Trần từ tuyệt vọng dần dần chuyển thành hưng phấn. Hắn không dám tin nói:
"Ngươi nói ngươi biết có một nơi có rất nhiều huyền linh à?"