Ánh mắt Tiêu Trần không giấu được sự phấn khích. Vốn dĩ bị Tiểu Thanh ăn hết phẩm vật, Tiêu Trần đang nghĩ đến cả biện pháp ăn thịt rắn. Có điều vừa thấy Tiểu Thanh biết một nơi có vô vàn Huyền Linh châu thì ý nghĩ này cũng tan biến. Nếu như Tiểu Thanh nói thật, thì thiết nghĩ chuyện đột phá Huyền Nguyên Cảnh chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao.
Tiêu Trần hơi kích động nắm lấy cổ của Tiểu Thanh, lại hơi lo lắng hỏi:
"Ngươi nói thật sao?"
Nghe Tiêu Trần hỏi, Tiểu Thanh liên tục gật đầu. Tiêu Trần thấy vậy thì không khỏi bật cười. Tốt, quá tốt. Nếu thật như vậy thì hắn cũng không cần mất công đi tìm kiếm huyền linh nữa. Hắn có thể dùng thời gian này để đột phá Huyền Nguyên Cảnh. Bằng cách này hắn đương nhiên sẽ trở thành người đầu tiên tiến vào Huyền Nguyên Cảnh của Thiên Kiêu.
Tiêu Trần hưng phấn ôm chặt lấy Tiểu Thanh sau đó bảo nó ngày mai dẫn hắn đến đó.
Suốt đêm hắn không nói tiếng nào. Cả đêm nay Tiêu Trần luôn trong trạng thái chờ đợi. Đành chịu thôi, cũng bởi vì huyền linh này thật sự quá hiếm hoi. Cứ nhìn việc hơn nửa tháng trước mà hắn chỉ có được năm mươi tám viên Huyền Linh châu cũng đủ biết để có được huyền linh là chuyện khó khăn dường nào. Chủ yếu là vì rất khó gặp được huyền linh. Trong một ngày nhiều nhất cũng chỉ gặp được bảy tám huyền linh.
Trời vừa sáng Tiêu Trần đã nôn nóng bảo Tiểu Thanh mau đưa mình đến nơi nó đã nói. Đối với yêu cầu của Tiêu Trần, Tiểu Thanh cũng rất sẵn lòng. Có lẽ vì nó đã biết tác dụng của Huyền Linh đối với Tiêu Trần. Một người một rắn lại cùng nhau lên đường.
Dọc theo đường đi, Tiểu Thanh vẫn nằm trên vai Tiêu Trần như trước, cái đuôi rắn quấn quanh eo liên tục chỉ đường cho Tiêu Trần thẳng tiến phía trước.
Thật ra cũng không hẳn là thẳng tiến. Sau bảy tám lượt rẽ ngang rẽ dọc, Tiêu Trần cũng đến được một sơn cốc không quá lớn. Lối vào của sơn cốc rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua. Hơn nữa xung quanh lại có cỏ dại mọc um tùm, vô cùng bí hiểm. Nếu không có Tiểu Thanh chỉ đường, một mình Tiêu Trần e là sẽ khó tìm được lối vào của sơn cốc.
Tiểu Thanh ra hiệu ý muốn Tiêu Trần đi vào sơn động. Tiêu Trần cũng không do dự, thận trọng bước từng bước vào trong sơn động. Tiêu Trần vừa vào sơn động, quang kính ở ngoài vốn dĩ đang chiếu ảnh của Tiêu Trần thì đột nhiên biến mất.
Sơn cốc này dường như có một số cấm chế nào đó. Sau khi Tiêu Trần vào Sơn cốc, thì quang kính không cách nào hiển thị hình ảnh của Tiêu Trần nữa. Sắc mặt Thương Huyền lập tức thay đổi.
Luôn theo dõi nhất cử nhất động của Tiêu Trần, ban đầu Thương Huyền rất hài lòng với biểu hiện của Tiêu Trần. Tốc độ săn huyền linh của Tiêu Trần không hề thua kém bất kỳ Thiên Kiêu nào. Thậm chí trong số những người giỏi nhất cũng chỉ vài ba người có thể so sánh, những kẻ còn lại đều chậm hơn một bước.
Vốn cho rằng với tốc độ này thì Tiêu Trần sẽ là người đầu tiên đột phá được Huyền Nguyên Cảnh. Thế nhưng, đêm qua Tiểu Thanh đã nuốt toàn bộ Huyền Linh châu. Cảnh tượng này tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy được thông qua quang kính. Trong khoảnh khắc đó, đám người của tứ đại đầu sỏ Vạn Tiên Lầu bắt đầu râm ran những lời nhạo báng.
Đến giai đoạn này mà Huyền Linh châu do Tiêu Trần khổ công tích lũy lại bị một yêu thú ăn sạch. Tiêu Trần thua cuộc là điều chắc chắn không phải nghi ngờ. Bởi lẽ không đủ Huyền Linh châu hỗ trợ, Tiêu Trần không thể nào đột phá Huyền Nguyên Cảnh.
Cả đêm lo lắng không yên, thế mà mới sáng sớm Tiêu Trần lại vô duyên vô cớ đi vào một sơn cốc, rồi cả bóng dáng cũng biến mất. Chuyện này đương nhiên khiến Thương Huyền càng thêm lo lắng. Không chỉ mỗi Thương Huyền, hai người Thương Vân Thương Long sau đó cũng lộ vẻ lo âu. Chuyện trọng đại như cuộc chiến Tứ Vực Thiên Kiêu, hai người họ tất nhiên cũng muốn đích thân xông ra ngoài Bách Linh Mộ Địa.
Đương nhiên không chỉ có Đông Kiếm Các, Tứ đại đầu sỏ kia cũng thế. Những cường giả lần lượt đến đây đều luôn dõi theo đến tiến độ của Thiên Kiêu của họ.
Tất cả đều cảm thấy kỳ lạ trước sự biến mất của Tiêu Trần, nhưng cũng chỉ là chút hiếu kỳ mà thôi. Ngoại trừ người của Đông Kiếm Các, những kẻ khác đều nhanh chóng chuyển hướng chú ý, tiếp tục theo dõi bước tiến của Thiên Kiêu của họ.
Trên dưới Đông Kiếm Các đều toát mồ hôi vì Tiêu Trần. Thất đại chúa tể lên kế hoạch cho cuộc chiến Tứ Vực Thiên Kiêu lần này cũng đã phát hiện ra hình ảnh của Tiêu Trần đã mất. Một người trong số họ lập tức niệm chú biến thân vào Bách Linh Mộ Địa, đến Sơn cốc mà Tiêu Trần đi vào.
Sau khi tra xét kỹ càng, vị chúa tể này mới phát hiện đến mình cũng không thể vào được sơn cốc. Toàn bộ sơn cốc này được bao bọc bởi một tầng kết giới. Dù muốn vào từ lối mà Tiêu Trần đã đi qua cũng không thể.
Đến cả chúa tể cũng không thể vào trong. Sau nhiều lần cố gắng đều không có kết quả, cuối cùng vị chúa tể này đành bất lực trở về.
“Toàn bộ chỗ đó đều có cấm chế, ta cũng không biết làm thế nào mà tên nhóc con đó lại có thể vào trong được.” Ông ta đem toàn bộ sự việc kể lại cho các chúa tể khác. Nghe xong, các chúa tể còn lại trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
"Đành vậy. Có lẽ đây chính là cơ duyên của nhóc con đó. Mỗi người ắt có cơ duyên của riêng mình. Chúng ta cũng không cần can thiệp quá nhiều. Đường của ai người đó tự đi, mặc kệ hắn đi…"
"Cũng chỉ đành vậy thôi. Ta chỉ tò mò không biết sơn cốc này rốt cuộc là có những gì mà ngay cả Lão Tửu Quỷ cũng không cách nào đi vào. ..."
"Thôi bỏ đi, Bách Linh Mộ Địa vốn là nơi Thượng Cổ Đại Năng ngã xuống, tương truyền Người là người của long tộc. Địa phận của nhân vật này không phải nơi mà hạng như chúng ta có thể đến gần. Kể cả đã ngã xuống nhiều năm, những cấm chế mà Người để lại, chúng ta cũng khó mà giải trừ…. "
Các vị chúa tể quyết định không can thiệp vào những chuyện xảy ra với Tiêu Trần nữa. Tuy là nếu bảy người liên thủ cũng miễn cưỡng có thể vào được sơn cốc, nhưng làm vậy cũng chẳng ích gì. Chi bằng cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Các chúa tể thì chọn lựa thuận theo tự nhiên, còn những người khác thì ngoại trừ Đông Kiếm Các cũng không được mấy người quan tâm đến Tiêu Trần.
Cũng vào lúc đó, Tiêu Trần đã thành công tiến vào sơn cốc. Vừa đi vào, Tiêu Trần đã nhìn thấy bên trong toàn bộ sơn cốc là hằng hà sa số huyền linh. Đếm số lượng thì ít nhất cũng phải trên hàng nghìn.
Hắn đứng ngây người, giọng thì thào nói:
"Lần này mình giàu to rồi?"
Đúng là ăn mày nhặt được thỏi vàng. Nhiều huyền linh như vậy hoàn toàn đủ để đột phá Huyền Nguyên Cảnh. Phiền toái duy nhất đó là những huyền linh này cần phải được luyện hóa thành Huyền Linh châu, nhưng phiền phức này vẫn có thể chấp nhận được .
Ánh mắt sáng ngời trong hưng phấn, hắn đang định đưa tay bắt lấy những huyền linh. Đúng lúc này, Tiểu Thanh đang nằm trên lưng Tiêu Trần, cả người dần dần phát ra một luồng sáng xanh.
Dường như bị luồng sáng này thu hút, những huyền linh trong sơn cốc chủ động lao về phía Tiêu Trần, kỳ lạ hơn nữa là chúng trực tiếp xâm nhập vào người Tiêu Trần.
Không cần luyện hóa, những huyền linh này cứ thế xông thẳng vào trong cơ thể hắn, sau đó tỏa ra những luồng linh lực thuần khiết. Trong những linh lực này hòa lẫn một loại năng lượng kỳ lạ.
Hàng nghìn huyền linh không ngừng tràn vào nội thể của hắn. Sau khi hấp thụ khoảng một trăm huyền linh thì Tiêu Trần cảm thấy thần trí bắt đầu trở nên mơ hồ. Sau đó hai mắt hắn tối sầm rồi lập tức ngất đi.
--------------------------------
Tác giả:Cầu quà để bạo chương nhiều hơn nữa ạ <3