Hơn một ngàn huyền linh không ngừng dũng mãnh tiến vào cơ thể Tiêu Trần. Linh lực khổng lồ làm Tiêu Trần không thể chịu nổi, trực tiếp lâm vào hôn mê.
Có lẽ là biết tầm quan trọng của huyền linh với Tiêu Trần nên lúc này Tiểu Thanh cũng không cắn nuốt huyền linh nữa, tặng toàn bộ hơn một ngàn huyền linh trong sơn cốc cho Tiêu Trần.
Rất nhanh sau đó, chỉ mới qua thời gian một tách trà nhỏ, huyền linh trong sơn cốc dường như đều tiến vào cơ thể của Tiêu Trần. Mà sau khi cắn nuốt nhiều huyền linh như vậy, cơ thể Tiêu Trần cũng lập tức tản ra một luồng sáng trắng chói mắt.
Khí tức toàn thân dần tăng lên. Ba ngày trôi qua, khí tức trên người Tiêu Trần đã đạt tới Hoàng Cực đại viên mãn đỉnh, chỉ kém một bước là có thể đột phá lên Huyền Nguyên Cảnh, trở thành võ thể huyền linh.
Chỉ kém một bước cuối cùng, đáng tiếc lúc này Tiêu Trần lại lâm vào hôn mê, không có cách nào tự chủ đánh sâu vào vách ngăn Huyền Nguyên Cảnh. Mà thấy Tiêu Trần đã tới mấu chốt đột phá, ánh mắt Tiểu Thanh bên cạnh nhoáng lên một tia kì dị. Tiểu Thanh đi tới cạnh Tiêu Trần, há miệng nhả ra một giọt tinh huyết bản mạng, độ cho Tiêu Trần.
Đối với yêu thú mà nói, tinh huyết bản mạng vô cùng quý giá. Tinh huyết bản mạng của Tiểu Thanh vừa vào bụng, tu vi của Tiêu Trần lập tức phá tan rào chắn Huyền Nguyên Cảnh, cũng thành công đột phá tới Huyền Nguyên.
Cảnh giới tu vi đột phá, cơ thể của Tiêu Trần cũng sinh ra biến hóa. Máu thịt toàn thân được cường hóa không ngừng, làn da lẫn máu thịt lần lượt nứt vỡ, sau đó trọng tổ, lặp đi lặp lại suốt bảy ngày thì võ thể huyền linh của Tiêu Trần mới đúc thành.
Nếu chỉ nhìn bên ngoài thì Tiêu Trần không khác gì trước đây. Nhưng Tiêu Trần của bây giờ so với lúc chỉ tới Hoàng Cực Cảnh có thể nói là khác biệt như trên trời dưới đất, nghiễm nhiên đạt tới võ thể huyền linh cấp bậc hoàn mỹ. Nói không ngoa chính là Tiêu Trần chỉ dựa vào lực lượng thân thể cũng đủ để giết chết bất cứ võ giả Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn nào trong nháy mắt.
Tuy đã đột phá Huyền Nguyên thành công, nhưng Tiêu Trần vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Nếu ở trong cơ thể Tiêu Trần sẽ phát hiện, sâu nơi mi tâm Tiêu Trần đang có một phôi kiếm dần ngưng tụ thành hình...
Mi tâm hắn tản ra ánh sáng nhàn nhạt, hình dáng ánh sáng lại chính là Phôi kiếm đang không ngừng thành hình nơi mi tâm hắn. Nếu đám người Thương Huyền ở đây lúc này sẽ kinh ngạc vô cùng. Bởi Tiêu Trần bây giờ đang hình thành Phôi kiếm Thiên Đạo.
Cái gì gọi là Phôi kiếm Thiên Đạo, nói trắng ra thì Phôi kiếm Thiên Đạo chính là căn cứ chính xác để chứng minh một kiếm tu mạnh mẽ. Chỉ có người nào sở hữu thiên phú kiếm đạo nghịch thiên mới có thể hình thành nên Phôi kiếm Thiên Đạo.
Mà hiện tại thì phôi kiếm còn trân quý hơn cả kiếm ý.
Trên đại lục Thiên Thần có cả triệu kiếm tu, cũng có người đã lĩnh ngộ được kiếm ý. Nhưng cả đại lục Thiên Thần này còn chưa có ai có thể sở hữu Phôi kiếm Thiên Đạo.
Nói cách khác, kiếm khí hay kiếm ý đều có thể thông qua rèn luyện và cố gắng để đạt thành, chỉ có Phôi kiếm Thiên Đạo là trời sinh đã định. Nếu bản thân không phải kiếm tu nghịch thiên trời sinh thì vĩnh viễn không có được Phôi kiếm Thiên Đạo.
Dùng thân dựng kiếm, kiếm là người, người cũng là kiếm. Theo năng lực của bản thân dần mạnh lên, Phôi kiếm Thiên Đạo cũng không ngừng lớn mạnh, đến cuối cùng sẽ trở thành một thanh Thần kiếm của riêng mình.
Người có được Phôi kiếm Thiên Đạo thì tốc độ tu luyện kiếm pháp viễn siêu hơn người thường. Đồng thời, cùng một bộ kiếm pháp nếu ở trong tay người sở hữu Phôi kiếm Thiên Đạo thì uy lực sẽ tăng gấp bội.
Không ngờ Tiêu Trần có thể thôi sinh ra Phôi kiếm Thiên Đạo. Nói không khoa trương chính là, chỉ cần Tiêu Trần không ngã xuống, vậy ngày khác sau chắc chắn sẽ trở thành tồn tại không kiếm tu nào sánh được. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là Tiêu Trần có thể thuận lợi trưởng thành. Giờ Phôi kiếm Thiên Đạo cùng Tiêu Trần đều còn quá non nớt, cần thời gian để có thể lớn mạnh lên.
Ánh sáng từ kiếm phôi tản ra ngày càng nồng đậm, cứ như vậy lại qua thêm nửa tháng. Trong lúc đó, trong mộ địa Bách Linh cũng đã xảy ra biến hóa lớn. Sau Tiêu Trần, một thiên kiêu khác cũng đã tìm được cơ duyên của mình. Cũng giống với Tiêu Trần, hình ảnh của hắn ta cũng biến mất khỏi quang kính.
Mộ địa Bách Linh vốn vô cùng thần bí, biến cố như vậy cũng không khiến cho thất đại Chúa tể can thiệp. Đây đều là cơ duyên của người trẻ tuổi, nếu có thể lấy được thì cũng là chuyện tốt với đại lục Thiên Thần này.
Mười tám thiên chi kiêu tử có một nửa biến mất khỏi ảnh chiếu trên quang kính. Thực rõ ràng, bọn họ cũng giống Tiêu Trần, chiếm được cơ duyên của mình.
Đương nhiên, muốn nói cơ duyên của ai tốt nhất e là cũng chỉ có Tiêu Trần mà thôi. Vì bên người Tiêu Trần có một con rắn xanh nhỏ lười biếng nằm úp sấp. Nó mới là cơ duyên lớn nhất trong mộ địa Bách Linh này mà không ai tưởng tượng nổi.
Hơn nửa tháng trôi qua, cuối cùng Tiêu Trần cũng chậm rãi mở mắt, khi phát hiện bản thân đã đột phá Huyền Nguyên, hơn nữa võ thể Huyền linh cũng đạt cấp bậc hoàn mỹ thì vui vẻ không ngừng.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, sau khi kiểm tra toàn thân, Tiêu Trần vừa thấy được kiếm phôi nằm giữa mi tâm thì ngây ngẩn cả người.
Tiêu Trần là kiếm tu, đương nhiên cũng từng nghe qua lời đồn đại về Phôi kiếm Thiên Đạo. Đây hoàn toàn có thể xem như truyền thuyết. Dù sao rất nhiều kiếm tu từng nghe về Phôi kiếm Thiên Đạo nhưng chưa từng có người gặp qua.
Bởi vì chỉ nghe nói mà chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy nên ban đầu Tiêu Trần còn cho rằng mình nhìn sai, nhưng sau khi quan sát cẩn thận, Tiêu Trần có thể xác định thật sự là Phôi kiếm Thiên Đạo, giống hệt với miêu tả trong truyền thuyết.
Không ngờ bản thân lại có được Phôi kiếm Thiên Đạo, Tiêu Trần nhất thời không biết nên diễn tả tâm trạng của mình bây giờ thế nào.
Hắn đờ đẫn ngồi tại chỗ nửa ngày, sau đó hít sâu một hơi, từ từ đứng dậy. Nếu đã sở hữu Phôi kiếm Thiên Đạo thì chứng tỏ trên con đường kiếm đạo này đã không còn ai có thể sánh với hắn. Bởi cả đại lục Thiên Thần này cũng chỉ có mình hắn có Phôi kiếm Thiên Đạo mà thôi, không có người thứ hai.
Mặc kệ là tốc độ tiến bộ hay độ cao đạt được trên con đường tu luyện đều không ai sánh bằng.
Tiêu Trần bình ổn cảm xúc, Phôi kiếm Thiên Đạo thành hình khiến hắn càng thêm kiên định và có lòng tin tiến tới trên con đường kiếm đạo này. Sở hữu thiên phú như vậy, Tiêu Trần tin chính mình sau này sẽ đạt được đỉnh cao võ đạo chân chính, ngạo thị quần hùng.
Đây là sự tán thành của Thiên Đạo với thiên phú của hắn, cũng có thể nói là món quà của Thiên Đạo. Mà trước mắt, việc duy nhất hắn cần làm là không ngừng lớn mạnh, không ngừng dũng cảm trèo lên đỉnh cao.
Tiêu Trần siết chặt hai nắm tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía chân trời, trong miệng nhẹ giọng nỉ non:
"Tiếp theo có thể đi gặp thiên kiêu tứ vực rồi. Trận chiến thiên kiêu này, cũng không biết thực lực của thiên kiêu tuyệt thế ba vực còn lại như thế nào..."
Bởi thực lực bản thân tăng lên thật lớn nên đáy lòng Tiêu Trần cũng dấy lên hừng hực chiến ý. Lần đầu tiên đối mặt với thiên kiêu các vực khác, Tiêu Trần đương nhiên muốn ganh đua cao thấp với bọn họ. Nhìn xem chính mình so với những người được xưng thiên kiêu tuyệt thế này thì tính là mạnh hay yếu.