Tiêu Trần có phần nóng lòng muốn quyết đấu phân cao thấp với thiên kiêu ba vực còn lại. Nhưng trước đó, hắn cần làm quen với Phôi kiếm Thiên Đạo một chút đã.
Trừ khả năng tăng cường uy lực của tất cả các bộ kiếm pháp, Phôi kiếm Thiên Đạo còn có một năng lực nghịch thiên khác, là phệ kiếm.
Nó có thể cắn nuốt toàn bộ bảo kiếm trong thiên hạ, hơn nữa, một khi Phôi kiếm Thiên Đạo hoàn toàn lột xác, trưởng thành biến thành bảo kiếm chân chính thì nó sẽ là một thanh thần binh tuyệt thế gắn liền với Tiêu Trần cả đời.
Đến lúc đó, chỉ cần một ý niệm là Phôi kiếm Thiên Đạo sẽ lập tức xuất hiện trong tay Tiêu Trần. Đồng thời, chiến đấu cùng Phôi kiếm Thiên Đạo có thể nói là người kiếm hợp nhất, thực lực so với dùng kiếm bình thường mạnh hơn rất nhiều.
Chỗ tốt của Phôi kiếm Thiên Đạo thật sự rất nhiều. Tựa như m linh thể của Tần Thủy Nhu vậy, Phôi kiếm Thiên Đạo của Tiêu Trần cũng có thể xem như một loại thể chất đặc thù, hơn nữa còn là loại nghịch thiên. Đừng nói đại lục Thiên Thần, toàn bộ thiên địa này số người sở hữu Phôi kiếm Thiên Đạo e là cũng không vượt quá một bàn tay. Mà những người đó chỉ sợ đều đã trở thành kiếm tu đứng đầu một phương rồi.
Nhưng Phôi kiếm Thiên Đạo cũng có một khuyết điểm nhỏ không coi như khuyết điểm. Chính là ở giai đoạn đầu, uy lực của Phôi kiếm Thiên Đạo không bằng các loại thể chất đặc biệt khác, nhưng theo thời gian tăng dần, Phôi kiếm Thiên Đạo hoàn toàn có thể quăng những thể chất đặc thù kia mấy trăm con phố.
Đây là khuyết điểm duy nhất của Phôi kiếm Thiên Đạo, nhưng theo thời gian lớn dần, càng về sau uy lực của Phôi kiếm Thiên Đạo càng mạnh.
Vừa lúc trong tay Tiêu Trần có mấy thanh kiếm thường không tồi, hắn lấy ra một thanh, ý niệm vừa chuyển, một ánh sáng trắng bắn ra từ mi tâm, trực tiếp cắn nuốt thanh kiếm trên tay hắn.
Đúng là có thể phệ kiếm thật. Sau khi cắn nuốt thanh kiếm này, Tiêu Trần cảm giác được Phôi kiếm Thiên Đạo có phần mạnh lên.
Đại khái cũng vì thanh kiếm này chỉ là binh khí bình phàm, phẩm chất rất thấp, vậy nên Phôi kiếm Thiên Đạo cắn nuốt nó cũng không đạt được quá nhiều chỗ tốt. Cấp bậc bảo kiếm dùng để thôn phệ càng cao thì Phôi kiếm Thiên Đạo càng đạt được nhiều chỗ tốt. Đương nhiên, vì bây giờ Phôi kiếm Thiên Đạo chỉ ở giai đoạn vừa sinh nên nhiều nhất chỉ có thể cắn nuốt cấp Huyền binh. Nhưng theo thời gian trôi qua, chờ Phôi kiếm Thiên Đạo dần lớn thì có lẽ ngay cả Thiên binh nó cũng nuốt trôi.
Ngoại trừ Thanh Vân kiếm, Tiêu Trần lấy toàn bộ bảo kiếm bình phàm trên người đưa cho Phôi kiếm cắn nuốt. Phôi kiếm Thiên Đạo cắn nuốt liên tiếp bốn thanh bảo kiếm, nhưng với nó mà nói còn chưa đủ nhét kẽ răng nữa.
Lại thêm một kẻ ham ăn. Xem ra sau này phải kiếm một ít bảo kiếm đẳng cấp cao một chút, nhanh chóng nuôi Phôi kiếm thành một thanh kiếm chân chính. Như vậy thực lực của hắn cũng sẽ được tăng lên rất lớn.
Bây giờ chỉ là phôi kiếm, không thể vận dụng, tạm thời vẫn chỉ có thể dùng kiếm Thanh Vân trước. Nhưng Tiêu Trần tin, ngày nào đó Phôi kiếm Thiên Đạo sẽ hoàn toàn lột xác thành một thanh thần binh phù hợp bản thân nhất.
Sau khi làm quen với Phôi kiếm Thiên Đạo một lát, Tiêu Trấn lập tức dẫn Tiểu Thanh rời khỏi sơn cốc.
Gần một tháng Tiêu Trần mới từ sơn cốc đi ra, lần thứ hai xuất hiện trước mặc người khác. Mà trên quang kính cũng lại xuất hiện hình ảnh của Tiêu Trần.
So với một tháng trước, thực lực của Tiêu Trần thật sự tăng lên quá nhiều, hoàn toàn là bản chất tăng vọt. Mà thông qua quang kính thấy được Tiêu Trần bình an từ sơn cốc đi ra, ba người Thương Huyền ở bên ngoài cũng đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Tiêu Trần không biết sự xuất hiện của bản thân khiến ba người Thương Huyền nhẹ nhõm, chỉ đưa mắt nhìn về khu vực trung tâm, bóng người nhoáng lên một cái, bay thẳng tới.
Tiếp đó cần phải gặp mặt các thiên kiêu. Đối với cuộc chiến sắp tới, Tiêu Trần không nhịn được âm thầm hưng phấn.
Phải biết rằng, lần này bản thân muốn đối mặt với toàn bộ thiếu niên trẻ tuổi đứng đầu khắp tứ đại vực đấy.
Tiêu Trần phóng thẳng tới khu vực trung tâm. Cùng lúc đó, những thiên kiêu khi trước biến mất trên quang kính cũng lần lượt xuất quan trong một ngày này. Mà bọn họ cũng giống Tiêu Trần, đều chiếm được cơ duyên rất lớn, thực lực đều đột phá tới Huyền Nguyên Cảnh.
Trừ những thiên kiêu chiếm được cơ duyên tuyệt thế này, những người khác thông qua cố gắng của bản thân cũng đều bước vào Huyền Nguyên Cảnh. Mười tám tuyệt thế thiên kiêu đều hoàn thành giai đoạn thi đấu đầu tiên, không ai bị bỏ lại, toàn bộ đều thành công đột phá. Chẳng qua là thực lực sau khi đột phá thế nào thì phải đánh thử mới biết được.
Trần Lăng cũng chiếm được cơ duyên, bước khỏi một cung điện dưới lòng đất. Đồng thời, sau khi trải qua cơ duyên lần này, trong đầu Trần Lăng nhiều ra rất nhiều ký ức không thuộc về hắn ta, việc này khiến Trần Lăng cảm thấy khó hiểu.
Trí nhớ trong đầu không chút liên quan đến hắn ta, nhưng lại cho hắn ta cảm giác cực kỳ quen thuộc. Trần Lăng không thể giải thích được, nhưng không thể phủ nhận nhờ phần ký ức này xuất hiện nên thực lực của hắn ta tăng lên rất nhiều.
Không nghĩ ra cũng không cần nghĩ nhiều, Trần Lăng lắc mình, cũng hướng ra ngoài chạy tới.
Mười tám thiên kiêu đều đã đột phá Huyền Nguyên Cảnh, lúc này mục tiêu của mỗi người chỉ có một, là khu vực trung tâm.
Diện tích khu vực trung tâm không lớn, vì nghênh đón trận chiến thiên kiêu được ngàn người quan tâm lần này, thất đại Chúa tể còn cố ý tạo ra mười tám đỉnh núi ở khu vực trung tâm.
Mười tám đỉnh núi này hình dáng gần như đều giống nhau như đúc, thẳng tắp dựng đứng. Nói là ngọn núi còn không bằng nói là mười tám cột đá to lớn sừng sững giữa đất trời.
Trong mười tám đỉnh núi này có mười tám tám đỉnh thấp nhất, sáu đỉnh khác hơi cao hơn một chút, mà cao nhất chính là bốn đỉnh núi chính giữa. Thật sự là cao chọc trời.
Từ thứ tự độ cao mười tám đỉnh núi này có thể thấy được xếp hạng của mười tám thiên kiêu. Người yếu hơn đương nhiên chỉ có thể chiếm lấy đỉnh núi thấp nhất. Mà thiên kiêu mạnh nhất mới có thể ngạo nghễ đứng nơi bốn đỉnh núi chót vót chính giữa, ngạo thị quần hùng, nhìn xuống mọi người.
Tất cả thiên kiêu đều vọt tới mười tám đỉnh núi nơi trung tâm. Vì thực lực đều tăng lên nên đám oán quỷ vốn có phần phiền toái lúc này rơi vào tay các thiên kiêu là hoàn toàn không đáng nhắc tới. Dù là ban ngày hay đêm tối, các thiên kiêu tùy tay có thể giải quyết đàn oán quỷ tập kích chính mình.
Trải qua một ngày một đêm chạy tới, Tiêu Trần thoải mái xuyên qua khu vực trung tâm, tiến vào mảnh đất trung ương.
Ngay lúc hắn vừa tiến vào, không lâu sau đã gặp được thiên kiêu đầu tiên, còn là người quen, chính là Mộc Thanh của Vạn Tiên Lâu.
Mỗi người một hướng cùng xông tới, gặp nhau ở khu vực trung ương. Lúc này cả hai cách mười tám đỉnh núi không xa, mà hai người lại có thù hận, vậy nên thực tự nhiên dừng bước chân.
Từ quang kính, có người nhanh chóng thấy được Tiêu Trần và Mộc Thanh. Đây là lần đầu tiên có hai thiên kiêu chạm mặt, mọi người đều hưng phấn lên. Chẳng lẽ trận chiến đầu tiên chính là trận giữa Tiêu Trần và Mộc Thanh sao?
Hai người đối mặt, Mộc Thanh sẵng giọng nói với Tiêu Trần:
"Tiêu Trần, xem ra vận may của ngươi không tốt rồi, vậy mà lại gặp phải ta..."