Chúng Thiên kiêu đồng loạt xuất phát, vọt về phía Thập Bát Sơn Phong. Mục tiêu của mỗi người đều là bốn chiếc Long ỷ ở trung tâm. Bởi vì vẫn luôn bận tâm đến Trần Lăng nên vào giai đoạn bắt đầu Tiêu Trần đã chậm mất nửa nhịp, lúc này Tiêu Trần đã rơi xuống vị trí sau cùng.
Chẳng qua như thế cũng chẳng sao, dù sao bọn họ không phải đang so nhau tốc độ. Muốn ngồi vào bốn vị trí Long ỷ kia đương nhiên phải thông qua năm cửa sáu tướng. Bọn họ phải qua được tám ngọn núi phía ngoài cùng, đánh dần vào từng cửa ải một, đến tận khi tất cả Thiên kiêu cản đường bị đánh bại mới có thể thành công ngồi lên Long ỷ.
Vòng hỗn chiến đầu tiên xảy ra ở tại tám ngón núi ngoài cùng này, người thắng có thể tiếp tục tiến sâu vào trong. Còn kẻ thua tất nhiên chỉ có thể chịu cảnh dừng chân tại tám ngọn núi này.
Tiêu Trần đuổi sát theo sau lưng mọi người phía trước, rất nhanh đã đến vòng ngoài của tám đỉnh Sơn Phong, không hề có ý định dừng lại mà lựa chọn vượt qua.
Hắn không hề có hứng thú với tám ngọn núi ngoài cùng này, mà những người khác cũng giống như thế. Nhưng rất hiển nhiên ở đây là nơi đào thải nhóm người đầu tiên nên đám người này nhanh chóng tìm đến đối thủ của mình, mấy cuộc chiến ác liệt nổ ra.
Mỗi người đều tìm được đối thủ của mình, bên thắng có thể tiếp tục tiến sâu vào bên trong, còn kẻ yếu cũng chỉ có thể dừng chân ở vòng này.
Lúc này Tiêu Trần cũng đã chạm mặt một Thiên kiêu, dáng người của đối phương cao chừng hơn hai mét, toàn thân đầy cơ bắp, trông có vẻ rất đáng sợ. Tên thanh niên cường tráng này cản đường Tiêu Trần lại rồi chỉ tay vào ngọn núi bên cạnh:
“Ta tên Trần Man, đến từ Vực Nam Phong. Ta cảm thấy ngươi không nên tiếp tục tiến lên, ngọn núi này rất phù hợp với ngươi đấy…”
Trần Man, một trong Tam vương Vực Nam Phong, nghe nói người này trời sinh mang thần lực, là một thể tu cường đại. Trong Tam Vương ở Vực Nam Phong có danh hào là Lực Vương.
Đối mặt với Trần Man ngăn cản, Tiêu Trần không có ý định nhiều lời, Thanh Vân Kiếm trực tiếp tuốt ra khỏi vỏ, mũi kiếm chĩa xuống đất, đáp lời với giọng điệu lãnh đạm:
“Rốt cuộc là thích hợp với ai thì phải đánh mới biết được, có lẽ là thích hợp với ngươi hơn đấy?”
Trong hai người chỉ có một người là có thể tiếp tục tiến thẳng vào vị trí sáu ngọn núi ở trung tâm, người thua cũng chỉ có thể dừng bước ở bên ngoài. Nghe thấy lời này của Tiêu Trần, Trần Man cười lạnh, lập tức từ bỏ việc nhiều lời, dưới chân đạp mạnh xuống đất, trong nháy mắt mặt đất rạn nứt, mà toàn thân hắn ta cũng như biến thành viên đạn nhanh chóng phóng về phía Tiêu Trần.
“Tiểu Thanh, ở bên cạnh chờ ta…” Đối mặt với sự tấn công từ Trần Man, Tiêu Trần ra hiệu Tiểu Thanh chờ mình ở bên cạnh, sau đó cũng cầm kiếm nghênh đòn.
Đối mặt với một thể tu là Trần Man, Tiêu Trần cũng không hề có định lùi bước, hắn vẫn lựa chọn cận chiến với hắn ta.
Mọi người đều biết, điểm mạnh nhất ở thể thu chính là năng lực cận chiến, nhất là loại Thiên kiêu giống như Trần Man, dựa vào sức mạnh to lớn và xác thịt rắn rỏi của hắn ta, cận chiến chính là thế mạnh tuyệt đối của hắn ta.
Trên mặt hắn ta vô thức lộ ra vẻ hưng phấn, đối mặt với sự lựa chọn của Tiêu Trần, Trần Man cất tiếng cười to, nói:
“Ha ha, đúng là một kẻ ngu xuẩn, chọn gì không chọn mà lại chọn đấu cận chiến với ta, tìm chết à…”
Trong lúc Trần Man còn cho rằng Tiêu Trần đúng là một kẻ ngu ngốc, nhưng nghe những lời Trần Man nói, Tiêu Trần không hề lơ đễnh, nghiêm túc trả lời: “Cận chiến là năng lực rất mạnh của thể tu. Chẳng qua ngươi đừng có quên, khả năng cận chiến của kiếm tu cũng không kém, chẳng lẽ Vực Nam Phong các người không có kiếm tu hay sao?”
Cùng với lúc tiếng nói Tiêu Trần vừa dứt, hai người đã nhào đến gần nhau. Đối mặt với nắm đấm của Trần Man, kiếm Thanh Vân trong tay Tiêu Trần lại như đang bay múa giữa không trung, vừa chống cự lại thế tấn công của Trần Man vừa tìm kiếm hội để phản kích.
Vốn hắn ta còn tưởng rằng có thể dựa vào sức lực trên người để trấm áo Tiêu Trần, hiển nhiên là Trần Man đâu có ngờ rằng năng lực cận chiến của Tiêu Trần cũng sẽ mạnh đến thế. Còn cơ thể của Tiêu Trần….
Hắn ta là thể tu, sức mạnh từ cơ bắp trên cơ thể vốn thuộc hàng vô cùng mạnh mẽ trong giới Võ giả. Nhưng cơ thể của Tiêu Trần xem ra chẳng thua kém hắn ta chút nào, chẳng lẽ Tiêu Trần cũng là một thể tu?
Thật ra từ nhỏ đến lớn Tiêu Trần chưa từng tu luyện võ kỹ luyện thể chuyên môn, sở dĩ cơ thể của hắn mạnh mẽ đến mức đáng kinh ngạc như thế, tất cả đều nhờ vào giọt tinh huyết bổn mạng của Tiểu Thanh.
Trong lúc Tiêu Trần đột phá Huyền Nguyên Cảnh mà lâm vào hôn mê, Tiểu Thanh đã dùng giọt tinh huyết bổn mạng của chính mình dung nhập vào trong cơ thể Tiêu Trần. Mà nhờ vào giọt tinh huyết bổn mạng này mà sức mạnh từ cơ thể của Tiêu Trần không hề thua kém Trần Man một chút nào.
Đương nhiên, hiện giờ Tiêu Trần còn chưa hay biết gì về việc này, bởi vì khi đó hắn còn đang trong giai đoạn hôn mê.
Là một thể tu nhưng Trần Man không mảy may chiếm được lợi gì từ việc so đấu sức mạnh cơ bắp, vẻ mặt hắn ta dần trở nên khó coi. Đùa cái gì thế, một kiếm tu mà lại có thể đỡ được sức mạnh từ cơ thể của hắn ta.
Hơi thở toàn thân đã tăng lên đến cực hạn, thế tấn công điên cuồng ào ào đánh tới như hồng thủy. Nhưng đối mặt với sự tấn công đến điên cuồng của hắn ta, Tiêu Trần vẫn có thể thản nhiên ứng phó.
Thời gian ngắn ngủi trong vòng trăm nhịp thở, hai người đã kịch đấu trên trăm chiêu. Theo nhịp cuộc chiến, Trần Man dần dần rơi vào thế hạ phong.
So về sức mạnh thì hai người ngang ngửa nhau, so về cường độ của cơ thể, Tiêu Trần cũng không kém hắn ta chút nào, lại thêm Tiêu Trần là một kiếm tu. Tất cả mọi người ai ai cũng biết năng lực tấn công của kiếm tu là mạnh nhất, phối hợp cùng kiếm pháp quỷ thần khó dò kia, lực tấn công của Tiêu Trần hoàn toàn đã nhỉnh hơn Trần Man.
Bởi vì lực công kích từ đối phương nhỉnh hơn, lại thêm sức mạnh cơ bắp cũng chẳng chiếm được ưu thế gì nên Trần Man dần phải rơi vào thế hạ phong.
Càng đánh càng bị dồn vào đường cùng, đầy trời chỉ toàn là kiếm ảnh, Trần Man không dám có một chút chủ quan nào. Hắn ta biết rõ nếu vẫn còn tiếp tục như thế thì hắn ta chắc chắn sẽ bại. Trần Man gào lên, trong ánh mắt lóe lên sự quyết tâm.
“Nhóc con, đây là do ngươi ép ta. Xem như không ngồi được vào bốn vị trí Long ỷ kia đi chăng nữa thì hôm nay ta cũng phải chặn được ngươi ở lại nơi này…”
Theo sau tiếng gào thét, gân xanh toàn thân Trần Man phình to, cơ thể vốn đã cực kỳ cường tráng của hắn ta lúc này lại càng trở nên cường tráng hơn trước. Từng thớ cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, chỉ mới nhìn thôi đã khiến người ta có một loại cảm giác đè nén đến cực hạn.
Từ cơ thể cao hai mét liền cao lên thành ba mét, nhìn Trần Man đang biến hóa, trong mắt Tiêu Trần lóe lên ánh sáng quỷ dị:
“Bí pháp…”
Không ngờ tên Trần Man này còn nắm bí pháp trong tay. Bí pháp không giống như võ kỹ, bí pháp chủ yếu có tác dụng thúc đẩy tiềm năng của võ giả, trong khoảng thời gian ngắn có thể làm người thi thuật đạt được chiến lực tăng lên gấp nhiều lần. Chẳng qua là mỗi lần thi triển bí pháp đều sẽ mang đến tác dụng phụ.
Dưới tình huống bình thường, bí pháp đều là con bài tẩy cuối cùng để giữ mạng. Bởi vì một khi thi triển bí pháp này, đến khi thời gian vừa hết, người thi thuật sẽ lâm vào trạng thái bất lực.
Trông thấy Trần Man thi triển bí pháp, Tiêu Trần biết tên này đã từ bỏ bốn vị trí Long ỷ. Bởi vì xem như hắn ta có đánh bại Tiêu Trần đi nữa, với trạng thái của cơ thể hắn ta thì trong nửa còn lại của cuộc chiến hiển nhiên không thể nào đánh với những người khác một trận nữa.
Hắn ta không tiếc thi triển bí pháp cũng muốn cản đường Tiêu Trần, trong ánh mắt Tiêu Trần lóe lên sự lạnh lẽo, hắn thản nhiên nói:
“Chỉ dựa vào bí pháp mà cũng muốn ngăn ta lại?”
Hắn ta không hề may mảy biểu lộ sự sợ hãi, khi nghe thấy những lời kia từ miệng Tiêu Trần, Trần Man cũng khàn giọng thét lên:
“Thú hóa…”