Khi dùng kiếm pháp để đối chiến với Mục Bạch, Tiêu Trần bất ngờ phát hiện kiếm pháp của mình có rất nhiều lỗ hổng.
Phải biết rằng đây là kiếm pháp nền tảng đấy. Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Trần luôn cực kỳ chú trọng nền tảng. Ngày nào hắn cũng tu luyện kiếm pháp nền tảng. Đến tận bây giờ, mỗi ngày Tiêu Trần vẫn duy trì việc dùng ít nhất nửa canh giờ để tu luyện kiếm pháp nền tảng.
Nhưng kiếm pháp nền tảng mà bản thân luyện từ nhỏ tới lớn, ngay cả Thương Huyền cũng phải khen ngợi, lúc này trong mắt hắn lại có trăm nghìn lỗ hổng.
Lúc đầu, Tiêu Trần còn nghĩ mình bị ảo giác. Nhưng sau khi xuất chiêu liên tục, cảm giác này càng lúc càng rõ ràng. Cuối cùng, hắn có thể khẳng định điều này không phải ảo giác mà là sự thật. Kiếm pháp nền tảng mà bản thân tu luyện mười mấy năm nay thật sự có trăm nghìn lỗ hổng...
Trước đây, Tiêu Trần chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Hắn luôn cảm thấy kiếm pháp nền tảng của mình vô cùng hoàn mỹ. Chỉ có điều, bây giờ nhìn lại thì sự thật lại không phải như vậy.
Hắn không hiểu sao bản thân lại có cảm giác như vậy. Sau một hồi ngờ vực, Tiêu Trần đột nhiên nhớ tới Phôi Kiếm Thiên Đạo. Hắn phân ra một tia tâm thần quan sát bên trong mi tâm. Tiêu Trần phát hiện Phôi Kiếm Thiên Đạo đang tỏa ra hào quang màu bạch kim.
“Đây là...”
Chẳng lẽ chuyện này là nhờ công lao của Phôi Kiếm Thiên Đạo? Là nó đã chỉ ra sai sót và lỗ hổng của kiếm pháp nền tảng?
Tiêu Trần cũng không hiểu quá nhiều về Phôi Kiếm Thiên Đạo, bởi vì thứ này vốn dĩ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Trên toàn bộ Thiên Thần lục địa, ngoài Tiêu Trần ra thì e rằng chẳng có ai tận mắt thấy Phôi Kiếm Thiên Đạo. Vì vậy hơn phân nửa những miêu tả về Phôi Kiếm Thiên Đạo đều là suy đoán của người đời.
Chính vì không hiểu nhiều về Phôi Kiếm Thiên Đạo nên Tiêu Trần không biết sau khi nó thức tỉnh, ngộ tính của hắn sẽ tăng vọt về chất. Kiếm pháp nền tảng mà bản thân từng cảm thấy hoàn mỹ không tì vết, nay lại trở thành thứ có trăm nghìn lỗ hổng.
Kiếm pháp hoàn mỹ? Trên cõi đời này, vốn chẳng tồn tại thứ gì hoàn mỹ. Khi bản thân cho rằng một thứ đã đạt tới mức độ hoàn mỹ, chỉ có thể nói rằng thiên phú của ngươi đã tới cực hạn. Với thiên phú của ngươi, chỉ có thể lĩnh ngộ đến đó mà thôi, không thể lĩnh ngộ những thứ cao hơn được. Chính vì vậy, ngươi mới cảm thấy nó hoàn mỹ.
Điều này chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng. Khi ở đáy giếng, nó không thể nhìn thấy bầu trời rộng lớn cỡ nào, vì thế nó cho rằng thứ mà mình thấy là toàn bộ bầu trời.
Dưới sự giúp đỡ của Phôi Kiếm Thiên Đạo, ngộ tính về Kiếm đạo của Tiêu Trần cũng tăng vọt. Đồng thời dưới sự phát triển của Phôi Kiếm Thiên Đạo, thiên phú của hắn cũng sẽ không ngừng được lột xác.
“Mục Bạch huynh, ngươi có thể chờ một lát không...” Tâm trạng của Tiêu Trần hơi rối loạn, hắn nhìn về phía Mục Bạch nói.
Đang chiến đấu thì Tiêu Trần lại đột nhiên kêu ngừng lại khiến Mục Bạch hơi nghi hoặc. Tuy vậy, hắn ta cũng chỉ nhìn Tiêu Trần một chút rồi lựa chọn dừng lại.
Không biết Tiêu Trần định làm gì. Sau khi tạm thời ngừng chiến, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt có chút trống rỗng. Thấy dáng vẻ này của Tiêu Trần, Mục Bạch trầm ngâm nhìn hắn.
Thần thức của Tiêu Trần vẫn chăm chú nhìn Phôi Kiếm Thiên Đạo đang tỏa ra hào quang nhàn nhạt. Dường như trong mắt hắn chỉ còn lại bản thân và Phôi Kiếm Thiên Đạo tồn tại. Một âm thanh rất mơ hồ nhưng cũng cực kỳ rõ ràng vang lên trong đầu Tiêu Trần.
“Kiếm là gì? Đạo là gì? Kiếm đạo là gì? Thế nhân ngu muội, tu hành mấy trăm năm đã tự cho rằng bản thân lĩnh ngộ được chân lý của Kiếm đạo, lại chẳng biết rằng ngay cả cửa của Kiếm đạo còn chưa bước vào.”
“Con đường Kiếm đạo vô cùng rộng lớn, vô biên vô hạn không tới điểm cuối. Chỉ khi thực sự mở rộng tầm mắt của bản thân, không phải ếch ngồi đáy giếng thì mới có thể nhìn thấy rõ. Thế gian vốn không tồn tại thứ gì hoàn mỹ, chăm chỉ luyện kiếm pháp nền tảng mấy chục năm, mấy trăm năm hay mấy nghìn năm đã cho rằng nó hoàn mỹ? Ngu muội...”
âm thanh kia vang vọng ở trong đầu. Tiêu Trần nghe được âm thanh này thì dường như hiểu ra. Cùng lúc đó, hắn lại luyện kiếm pháp nền tảng trong vô thức.
Tiêu Trần vốn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, bây giờ đột nhiên bắt đầu luyện kiếm pháp. Thấy vậy, vẻ nghi hoặc trong mắt Mục Bạch càng rõ hơn. Thời gian cứ thế trôi đi, Tiêu Trần luyện kiếm pháp nền tảng hết lần này tới lần khác. Vẻ nghi hoặc trong mắt Mục Bạch đã biến thành khiếp sợ.
“Chuyện này... Kiếm pháp nền tảng còn có thể như vậy ư?”
Lúc đầu, hắn ta vẫn chưa nhìn ra manh mối gì, nhưng Mục Bạch là một trong sáu Tôn của Bắc Nhạc vực, đương nhiên thiên phú của hắn ta không yếu. Chẳng mấy chốc, Mục Bạch đã nhìn ra kiếm pháp nền tảng của Tiêu Trần đang dần dần tiến bộ.
Kiếm pháp nền tảng trong tay Tiêu Trần được phát huy toàn diện. Dù là Mục Bạch cũng không khỏi nhìn tới ngây người, trong lòng khiếp sợ. Kiếm pháp nền tảng còn có thể như vậy sao?
“Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy! Ta đã hiểu rồi, lúc đâm kiếm ra không nên chỉ chú ý tới tốc độ...”
Dưới sự diễn luyện của Tiêu Trần, Mục Bạch cũng hiểu ra một chút. Chỉ có điều, so với Tiêu Trần thì sự tiến bộ của hắn ta còn kém xa.
Kiếm pháp nền tảng đã tiến bộ. Tiếp theo, Tiêu Trần lại luyện mấy kiếm pháp khác, ví dụ như Kiếm Ảnh Sát, Kiếm pháp Viêm Hỏa và Kiếm pháp Kim Sát.
Trong tay Tiêu Trần, những kiếm pháp này đều tiến bộ rất nhiều. Một canh giờ ròng rã trôi qua, lúc này Tiêu Trần mới bình tĩnh trở lại. Trong mắt hắn lấp lánh vẻ hưng phấn. Chỉ có Tiêu Trần mới biết một canh giờ vừa rồi bản thân hắn thu được lợi ích lớn thế nào.
“Từ xưa tới nay, kiếm pháp đều không hoàn mỹ, không có mạnh nhất chỉ có mạnh hơn. Thì ra là như vậy...” Tiêu Trần thì thầm tự nói.
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Mục Bạch với ánh mắt áy náy và nói:
“Mục Bạch huynh, ngươi phải đợi lâu rồi. Chúng ta tiếp tục đi...”
Một canh giờ lĩnh ngộ vừa rồi đã giúp Tiêu Trần nhận được lợi ích rất lớn, không chỉ giúp kiếm pháp cải thiện mà tâm cảnh cũng tiến bộ rất nhiều, cùng với đó là sự kiến giải về Kiếm đạo cũng tăng lên.
Tiêu Trần ra hiệu cho Mục Bạch có thể tiếp tục. Nhưng nghe hắn nói như vậy, Mục Bạch chủ động thu kiếm vào vỏ, lắc đầu cười khổ nói:
“Không cần, nếu đơn thuần so đầu kiếm pháp thì ta không phải là đối thủ của ngươi. Tiêu Trần huynh, nếu tiện, ngươi có thể nói cho ta biết lúc này ngươi lĩnh ngộ được gì không?”
Mục Bạch không có ý tiếp tục ra tay. Qua sự lĩnh ngộ vừa rồi, hắn ta biết mình không phải đối thủ của Tiêu Trần nữa rồi. Bây giờ, trình độ kiếm pháp của Tiêu Trần đã vượt qua Mục Bạch. Một canh giờ, kiếm pháp của Tiêu Trần như được lột xác, tiến bộ về chất, khác hoàn toàn với lúc trước.
Mục Bạch tự nhận bản thân không phải đối thủ của Tiêu Trần, nhưng hắn ta cũng không hề bi quan. Thậm chí còn không ngại học hỏi người khác. Bởi vậy, có thể thấy tính cách của Mục Bạch không tệ, có thể đối diện với chính bản thân mình, đồng thời nắm bắt bất cứ cơ hội nào giúp bản thân tiến bộ. Hắn ta luôn một lòng với Kiếm đạo. Trên còn đường Kiếm đạo, người như vậy có thể đi được rất xa.
Nghe Mục Bạch nói như vậy, Tiêu Trần khẽ mỉm cười nói:
“Chuyện trên thế gian này chưa bao giờ hoàn mỹ. Con đường Kiếm đạo không có mạnh nhất chỉ có mạnh hơn, chớ làm ếch ngồi đáy giếng...”
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại nói rõ cảm ngộ của bản thân. Nghe Tiêu Trần nói lời này, Mục Bạch sững sờ đứng yên tại chỗ, miệng lặp đi lặp lại câu nói này. Một lúc lâu sau, hắn ta đột nhiên phục hồi tinh thần, trong mắt lóe ra vẻ mừng như điên.
Sau đó, Mục Bạch thi lễ với Tiêu Trần một cái và nói: “Cảm ơn Tiêu huynh chỉ dạy, Mục Bạch vô cùng cảm kích.”