Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần (Truyện full) - Bản dịch chuẩn

Bởi vì một câu nói của Tiêu Trần, trong lòng của Mục Bạch cũng đã hiểu ra, hơn nữa càng ngày càng kính nể Tiêu Trần, hắn ta thật sự không biết Tiêu Trần làm thế nào mà nhận ra được điều này, nhìn có vẻ như là một đạo lý đơn giản, nhưng mà ngay cả rất nhiều sư tôn kiếm đạo thế hệ trước cũng không nhận ra điều này, thế mà Tiêu Trần lại nhận ra.  

             Hành lễ tạ ơn từ tận đáy lòng đối với Tiêu Trần, Mục Bạch tâm phục khẩu phục. Là một kiếm tu, hắn ta không bằng Tiêu Trần, bất kể là tài năng hay là tính cách, Tiêu Trần đều vượt xa hắn ta.  

             Mục Bạch chọn cách nhận thua không chút do dự. Sau khi Tiêu Trần mỉm cười với hắn ta cũng cất bước về hướng trung tâm của bốn đỉnh Sơn Phong.  

             Tiêu Trần khiến cho Mục Bạch hoàn toàn tin phục, không chỉ có như thế, vẻ mặt của đám người đứng bên ngoài thông qua quang kính quan sát trận đấu lúc này đều hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết, nhất là những kiếm tu kia.  

             Mặc dù không có cách nào để có thể nghe được cuộc đối thoại của hai người, thế nhưng hàng loạt kiếm pháp mà mới vừa rồi Tiêu Trần đã khai triển, đã giúp không ít kiếm tu gặt hái được nhiều điều, nhất là bộ kiếm pháp nền tảng mà bất cứ kẻ nào cũng biết, quả thật vào tay Tiêu Trần đã phát huy triệt để.  

             "Người này đúng là thiên tài trong Kiếm đạo..." Một lúc lâu sau mới có vị sư tôn kiếm đạo thế hệ trước thì thào thốt lên muốn khen ngợi Tiêu Trần. Chỉ có điều trong lúc nhất thời lại tìm không ra từ ngữ nào để có thể hình dung được thiên phú kiếm đạo mà Tiêu Trần sở hữu.  

             Không khoa trương một chút nào, rất nhiều sư tôn kiếm đạo thế hệ trước cũng không thể đạt đến cảnh giới của bộ kiếm pháp nền tảng vừa nãy, thế nhưng Tiêu Trần còn chưa đến hai mươi tuổi đã có thể đạt đến.  

             " Với thiên phú Kiếm đạo đó của Trần Nhi, chỉ sợ là so với tưởng tượng của chúng ta còn mạnh hơn, ít nhất là đối với việc lĩnh hội kiếm pháp nền tảng, ta còn không bằng nó..." Thương Huyền mở miệng nói.  

             Chính cả Thương Huyền cũng phải thừa nhận rằng mình đối với việc lĩnh hội kiếm pháp nền tảng không bằng Tiêu Trần, nghe thấy lời nói này của hắn ta, Thương Long và Thương Vân đứng bên cũng gật đầu đáp lại. Hai người đều đồng ý với lời nói này của Thương Huyền.  

             Có thể phát huy triệt để kiếm pháp nền tảng, mà tất cả đều là do Tiêu Trần tự mình lĩnh ngộ, có thể thấy được tài năng của hắn cao đến mức nào.  

             Tiêu Trần không biết thế giới bên ngoài bởi vì mình mà kinh hãi như thế nào. Sau khi thành công đột phá vị trí trung tâm của sáu đỉnh Sơn Phong, cuối cùng thì Tiêu Trần cũng đi đến phía dưới trung tâm của bốn đỉnh Sơn Phong.  

             Không giống với bên ngoài và vị trí trung tâm của đỉnh núi, ở giữa bốn đỉnh Sơn Phong này có hình bậc thang, đồng thời, mặc dù từ xa nhìn lại sẽ thấy bốn đỉnh Sơn Phong đều cao giống nhau, thế nhưng mà lúc đứng ngay dưới chân núi sẽ phát hiện thật ra bốn tòa này cũng có chênh lệch, bắt đầu từ tòa thứ nhất, tòa sau cao hơn tòa trước.  

             Trên bốn đỉnh Sơn Phong đều khắc một ký tự lớn, đọc liền thì chính là Tứ đại Kiêu Vương, ngụ ý cho vương giả của Thiên Kiêu tứ vực.  

             Ánh mắt của Tiêu Trần ngay lập tức khóa chặt đỉnh núi cao nhất, chỉ có điều là muốn đến nơi đó phải vượt qua được ba ngọn núi trước mặt, thật giống như leo cầu thang. Mặc dù là có thể đi đến được nơi này, bốn người đều đã được xưng là Thiên Kiêu chi Vương. Nhưng bọn họ vẫn muốn phân cao thấp như trước, mà cách để phân biệt chính là xem ai có thể đến được đỉnh núi cao nhất đó.  

             Ngay lúc Tiêu Trần đánh giá bốn đỉnh núi Kiêu Vương Phong, thì ba tên Kiêu Vương còn lại cũng lần lượt đến, tính thêm Tiêu Trần thì tổng cộng có bốn người, mà bọn hắn đều là những vương giả bước ra từ Thiên Kiêu thập bát phong, mỗi người đều phải vượt qua sự ngăn cản của một đám thiên kiêu, thành công giẫm lên cơ thể của kẻ khác, bước lên Kiêu Vương Phong này. Kế tiếp chính là trận đấu của Kiêu Vương.  

             Yêu Kiếm Tiêu Trần của Đông Dương vực, Lôi Hoàng Cố Lỗi của Tây Hải vực, Viêm Tôn Tô Mộc của Bắc Nhạc vực, cuối cùng là Dã Vương Hoang Cổ của Nam Phong vực, bốn người này chính là Tứ Đại Kiêu Vương đã thành công trèo lên Kiêu Vương Phong. Tiếp theo chính là trận đọ sức của bốn người bọn họ, xác định thứ hạng của Tứ Đại Kiêu Vương.  

             Lần lượt đến phía dưới Kiêu Vương Phong, sau khi bốn người tề tụ, ánh mắt của bốn người cũng lần lượt nhìn nhau.  

             Quét qua ba người khác, Tiêu Trần đã gặp Lôi Hoàng Cố Lỗi, đồng thời cũng đã giao đấu với hắn ta, không nghĩ rằng hắn ta lại có thể đi đến bước này.  

             Mà ngoại trừ Lôi Hoàng Cố Lỗi, còn lại hai người là Viêm Tôn Tô Mộc và Dã Vương Hoang Cổ là lần đầu tiên Tiêu Trần gặp mặt.  

             Tô Mộc mặc một bộ trường bào đỏ rực, thân hình có hơi gầy gò, chẳng qua là cái đầu tóc đỏ tươi kia lại thu hút sự chú ý của người khác vô cùng, mà so với Tô Mộc thì Hoang Cổ lại càng khoa trương hơn.  

             Nếu như nói Lực Vương Trần Man mà trước kia hắn đã gặp là người cường tráng, thì Hoang Cổ trước mắt hắn của thật là quái vật.  

             Tuy nói thân hình chỉ cao hai mét, thế nhưng mà cơ bắp toàn thân kia so với lúc mà Trần Man sử dụng thú hóa còn dữ tợn hơn. Mặt khác, ở trên người của Hoang Cổ còn có một cỗ khí huyết tỏa ra không ngừng, theo phán đoán từ mức độ đậm đặc của cỗ khí huyết này thì thực lực của Hoang Cổ chắc chắn vượt xa Trần Man. Kể cả khi Trần Man sử dụng bí pháp thú hóa thì chắc chắn cũng không phải là đối thủ của tên Hoang Cổ này.  

             Cả bốn người đều đang đánh giá đối phương, chỉ có điều là bọn họ vẫn không biết, bốn người bọn họ ở đây, mỗi người đều sở hữu một thể chất đặc thù.  

             Hoang Cổ có được Man Hoang Bá Thể, Tô Mộc có được Xích Viêm thể, Cố Lỗi có được Tử Lôi thể, mà Tiêu Trần thì có được Phôi kiếm Thiên Đạo.  

             Đều là những người sở hữu thể chất đặc thù như nhau, hẳn là có thể nói như vậy, không có thể chất đặc thù, chỉ sợ là không thành Kiêu Vương được, bởi vì người có thể chất đặc thù, về mặt tu luyện thì trời sinh đã chiếm được ưu thế tuyệt đối.  

             Đánh giá qua lại một phen, cuối cùng vẫn là Hoang Cổ mở miệng trước:   

             "Bốn đỉnh Kiêu Vương Phong, đều dựa vào năng lực của bản thân mình sao?"  

             Bốn đỉnh Kiêu Vương Phong cũng có phân chia cao thấp, vậy nên, bốn người hiển nhiên đều muốn đỉnh Kiêu Vương Phong cao nhất, nghe thấy lời nói đó của Hoang Cổ, Tô Mộc khẽ mỉm cười nói:   

             "Vậy thì cứ dựa vào năng lực của bản thân đi..."  

             "Nói nhảm nhiều quá, ta đi trước đây..." Không để ý đến đoạn đối thoại giữa Hoang Cổ và Tô Mộc, Cố Lỗi hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức cất bước hướng về tòa Kiêu Vương Phong thứ nhất.  

             Nhìn thấy Cố Lỗi đã bắt đầu hành động, ba người bọn Tiêu Trần mỉm cười, sau đó cũng theo sát sau lưng của Cố Lỗi, hướng đến tòa Kiêu Vương Phong thứ nhất.  

             Từ chân núi có bậc cầu thang bằng đá xanh nối thẳng đến đỉnh núi, đám người vừa mới bước lên bậc thang bằng đá xanh thì tức khắc đã có một cỗ áp lực kinh khủng ập đến.  

             Sự cạnh tranh vị trí trung tâm của bốn đỉnh Kiêu Phong Vương đã được các cao thủ đặt ra từ lâu, đường đi về phía đỉnh núi đều tồn tại những cấm chế, mà những cấm chế này đều là do các cao thủ tự tay bố trí.  

             Bắt đầu từ tòa Kiêu Vương Phong thứ nhất, mỗi khi qua một tòa, thì sẽ càng nhiều cấm chế hơn. Cho khi đến tòa Kiêu Vương Phong thứ tư thì cấm chế sẽ đạt đến đỉnh điểm.  

             Mà muốn đạp lên bốn đỉnh Kiêu Pong, ngồi lên bốn cái Long ỷ kia thì nhất định phải đứng vững trước những áp lực của hạn chế này, đồng thời, trong bốn người, người có thực lực yếu đương nhiên là chỉ có thể lựa chọn tòa Kiêu Vương Phong gần nhất.  

             Thử thách như thế, không chỉ muốn nhìn thấy năng lực chiến đấu và ý chí của bốn người, quan trọng hơn chính là phải hiểu được cách lựa chọn. Nói một cách tương tự thì ngươi chỉ có thể chịu được áp lực của tòa Kiêu Vương Phong thứ nhất nhưng ngươi lại vẫn cứ muốn xông đến tòa Kiêu Vương Phong thứ hai vậy thì sẽ thất bại, mà một khi thất bại thì ngay cả cơ hội có được tòa Kiêu Vương Phong thứ nhất cũng sẽ mất đi.  

             Nói như vậy, bốn người càng phải hiểu được giới hạn của bản thân là ở đâu, đừng nên cậy mạnh, nếu không thì sẽ chỉ được một mất mười, cuối cùng lại không chiếm được bất cứ thứ gì.

Advertisement
';
Advertisement