Bốn người lần lượt tiến vào tòa Kiêu Vương Phong thứ nhất, theo từng bước tiến lên của bọn họ mà áp lực đè lên người càng ngày càng lớn, mỗi người đều giống như là cõng một tòa núi cao tiến về phía trước.
Mỗi một bước đi đều cực kì phí sức, không hề khoang trương một chút nào khi nói rằng đối mặt với áp lực như vậy, ngoại trừ Tứ đại Kiêu Vương bọn hắn thì bất cứ tuyệt thế thiên kiêu nào đi vào cũng sẽ không chịu được, chứ nói gì là đạp lên đỉnh núi.
"Đáng ghét, đây mới chỉ là tòa Kiêu Vương Phong thứ nhất thôi..." Vừa ra sức leo lên, Cố Lỗi vừa nhỏ giọng nỉ non.
Cái này mới chỉ là tòa Kiêu Vương Phong thứ nhất, nhưng áp lực đã khổng lồ như thế, thật sự rất khó có thể tượng tượng tòa thứ hai, tòa thứ ba, thậm chí là áp lực của tòa Kiêu Vương Phong cuối cùng sẽ lớn như thế nào, áp lực to lớn như thế thì có người có thể lên đến đỉnh sao?
Trước đó còn muốn tận dụng quá trình này mà tìm cơ hội ra tay đánh ba người Tiêu Trần, thế nhưng mà đối mặt với áp lực như thế này, chính mình còn khó chống cự, làm gì còn hơi sức mà đi đánh lén những người khác.
Gần như ý nghĩ cũng giống với Cố Lỗi, ba người Tiêu Trần ngay từ đầu cũng đã nghĩ đến việc sẽ tận dụng quá trình trèo lên đỉnh mà tìm cơ hội đánh lén người còn lại, nhưng mà sau khi cảm nhận được áp lực của những cấm chế này thì đương nhiên ý nghĩ đó chỉ có thể bỏ qua.
Đã muốn dốc toàn lực ứng phó với áp lực này, hoàn toàn không rảnh tay để làm việc khác.
Nhìn con đường cũng không tính là dài, thế nhưng ròng rã hết ba canh giờ, bốn người mới thành công đến đỉnh núi, điêu duy nhất đáng được ăn mừng chính là tòa Kiêu Vương Phong thứ nhất này cũng không loại bỏ bất cứ người nào, cả bốn người đều thành công leo lên tới đỉnh.
Leo lên tới đỉnh thì áp lực của cấm chế cũng nhanh chóng biến mất, lúc đó thì bốn người cũng đã thở hồng hộc, đồng thời, ánh mắt đều nhìn về phía tòa Kiêu Vương Phong thứ hai.
Đỉnh núi của tòa Kiêu Vương Phong thứ nhất này kết nối với sườn núi của tòa Kiêu Vương Phong thứ hai, cũng là bậc thang bằng đá xanh, khoảng cách mặc dù không dài thế nhưng trải qua đoạn đường vừa rồi, bốn người cũng không có người nào dám xem thường cái bậc thang bằng đá xanh ngắn ngủi này.
Ước chừng sau nghỉ ngơi được một khắc, dựa vào sự trợ giúp của đan dược, bốn người cũng lần lượt khôi phục lại. Nhưng có một việc sau đó khiến người ta không ngờ được chính là Cố Lỗi thế mà lại lựa chọn từ bỏ.
Lúc leo lên tòa Kiêu Vương Phong thứ nhất, Cố Lỗi cũng đã dùng hết toàn bộ sức lực, thậm chí ngay cả Tử Lôi thể cũng không thể nào khiến hắn ta hồi phục, vậy nên, Cố Lỗi thật sự không tin là bản thân có thể leo lên toàn Kiêu Vương Phong thứ hai.
Dùng mông nghĩ cũng biết, áp lực của toàn Kiêu Vương Phong thứ hai chắc chắn phải lớn hơn áp lực của tòa thứ nhất, một khi thất bại ở tòa Kiêu Vương Phong thứ hai thì đồng nghĩa với việc đã mất đi tư cách trở thành Kiêu Vương. Cố Lỗi không dám đánh cược, mà nếu như cược thì thật ra cũng không có hi vọng quá lớn, đã vậy thì chi bằng thẳng tay lựa chọn tòa Kiêu Vương Phong thứ nhất.
Đưa mắt nhìn ba người một lượt, sắc mặt không thay đổi đi thẳng đến Long ỷ ngồi xuống. Nhìn thấy Cố Lỗi đã ngồi lên Long ỷ của tòa Kiêu Vương Phong thứ nhất, ba người Tiêu Trần cũng không chú ý quá nhiều. Bọn hắn không giống với Cố Lỗi, bọn hắn còn muốn tiếp tục thử thách.
Nhàn nhạt liếc nhìn Cố Lỗi, đối với ánh mắt của ba người bọn họ, sắc mặt của Cố Lỗi có hơi khó coi, chỉ có điều là cũng chưa nói thêm cái gì. Có thể ngồi lên Long ỷ của tòa Kiêu Vương Phong thứ nhất này, Cố Lỗi đã vượt xa những Thiên Kiêu khác, thậm chí có thể gọi là Thiên Kiêu mạnh nhất vực Tây Hải, dù sao ba người bọn Tiêu Trần cũng không phải là người của vực Tây Hải.
Hiển nhiên là không muốn dừng lại ở đỉnh Sơn Phong thứ nhất này, cho nên ba người bọn Tiêu Trần cũng không tranh đoạt với Cố Lỗi, hít sâu một hơi, Tiêu Trần dẫn đầu đạp vào bậc thang bằng đá xanh nối đến tòa Kiêu Vương Phong thứ hai, thấy thế, Hoang Cổ và Tô Mộc cũng đi sát theo.
Đã có một người lựa chọn từ bỏ, vậy nên chỉ còn ba người cạnh tranh, cùng đi về tòa thứ hai.
Ở trên bậc thang bằng đá xanh, ba người vẫn chịu đựng áp lực cực kì lớn.
Kiên định từng bước một đi về phía trước, sau khi đi xuyên qua bậc thang bằng đá xanh nối với đỉnh thứ hai, ba người bọn Tiêu Trần đã thành công đi đến bậc thang bằng bạc của đỉnh núi thứ hai.
Không sai, bậc thang của đỉnh núi thứ hai này đã không còn là đá xanh nữa mà là bạc đúc thành. Điều này có lẽ là để chứng tỏ thân phận của Đệ Nhị Kiêu Vương là lớn hơn Đệ Nhất Kiêu Vương.
Thế nhưng mà bước chân chỉ vừa mới đạp vào bậc thang màu bạc này, thì trong nháy mắt ba người bọn Tiêu Trần liền thấy một cỗ linh lực to lớn cao chừng mấy chục mét từ đỉnh núi thứ hai trút xuống, đột nhiên vọt về phía ba người.
"Linh lực xung kích..." Tô Mộc không kiềm được mà kinh ngạc nói.
Không ngờ rằng ở đỉnh núi thứ hai này lại gặp linh lực xung kích, sức mạnh này hoàn toàn không phải là thứ mà áp lực của đỉnh núi đầu tiên có thể so sánh, nhìn thấy linh lực xung kích trút xuống từ đỉnh núi, không chỉ có sắc mặt của ba người bọn Tiêu Trần thay đổi, mà người thường ở bên ngoài cũng rối rít sững sờ đứng y tại chỗ.
"Làm sao mà có thể vượt qua chứ? Võ giả của Huyền Nguyên Cảnh sao có thể ngăn cản được linh lực xung kích?" Có người không thể tin mà nói.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, đợt linh lực xung kích đầu tiên đã đến trước mặt của ba người bọn Tiêu Trần, đối với cái này, ba người cũng rối rít tự vận khí tức lên đến cực hạn, hai chân giống như mọc rễ, gắt gao bám lấy mặt đất.
Đùng... Đợt linh lực xung kích đầu tiên cũng đã đến trước mắt của ba người bọn họ, dưới sự ma sát của linh lực xung kích, cở thể của ba người cũng lung la lung lay, chỉ có điều từ đầu đến cuối cũng chưa hề buông lỏng đôi chân, gắt gao bám lấy mặt đất.
Tuyệt đối không thể thả lòng phút giây nào, một khi bị cuốn đi là đồng nghĩa với việc thất bại.
Vừa chống cực linh lực xung kích mạnh mẽ này, ánh mắt của ba người Tiêu Trần vừa gắt gao nhìn chằm chằm về đỉnh núi thứ hai. Phải rất lâu sau, linh lực từ đỉnh núi mới từ từ yếu bớt, có thể thấy, đợt linh lực xung kích này sắp phải kết thúc.
Ba người đều đang đợi linh lực biến mất ngay lập tức, mà ngay tại lúc đợt linh lực này biến mất, ba người bọn Tiêu Trần cùng lúc cử động, dồn dập như hổ dữ xông về phía trước.
Muốn vượt qua đỉnh núi thứ hai này, mấu chốt phải có hai điều, một là chịu đựng được linh lực xung kích, hai là nắm bắt kịp khe hở giữa mỗi đợt linh lực xung kích, nhanh chóng trèo lên đỉnh. Dù sao thì mỗi lần chống đỡ một đợt linh lực xung kích thì sức mạnh của ba người bọn Tiêu Trần đều sẽ tiêu hao nhiều hơn lúc trước. Còn nếu để sức mạnh của bản thân bị tiêu hao hết sạch thì kết quả là gì, tin rằng cũng không cần phải nói nhiều, chắc chắn là sẽ bị linh lực xung kích đẩy xuống vách núi.
Cảm giác được đợt linh lực xung kích thứ hai đánh tới, ba người bọn Tiêu Trần dừng lại cùng lúc, lại tự mình vận chuyển linh lực, hai chân gắt gao bám lấy mặt đất, đón đợt linh lực xung kích thứ hai.
Cũng không nên xem thường linh lực xung kích này đâu, không hề khoa trương khi nói ngay cả một võ giả đại viên mãn của Huyền Nguyên cảnh cũng chưa chắc có thể chịu được linh lực xung kích này. Huống hồ tu vi của ba người Tiêu Trần bây giờ cũng chỉ ở mức nhập môn Huyền Nguyên cảnh, hơn nữa, ba người không chỉ có việc chịu đựng được một đợt linh lực xung kích mà còn phải xem xét đến khoảng cách thời gian giữa hai đợt linh lực xung kích. Nhưng trong lúc đó cũng không gặp thêm điều gì, nếu không ba người còn phải tốn sức nhiều hơn nữa.