Chống đỡ từng đợt từng đợt linh lực xung kích đập vào. Bắt được khoảng cách của mỗi đợt linh lực xung kích, ba người Tiêu Trần nhanh chóng lao lên đỉnh thứ hai.
Mắt nhìn thấy rõ sắp lên tới đỉnh núi, chỉ còn cách mười thước ngắn ngủi, một cái lắc mình đã đủ để thành công, nhưng cuối cùng ba người Tiêu Trần lại bị kẹt ở mười bước ngắn ngủi này.
Thời gian hai trăm nhịp thở ròng rã đã trôi qua, nhưng từng đợt linh lực đập vào vẫn chưa kết thúc. Trước đây, mỗi một làn sóng linh lực đập vào chỉ đúng một trăm nhịp thở nhưng hiện tại đã là hai trăm nhịp thở mà làn linh lực xung kích vẫn đập vào y như trước, không hề có ý định rút lui.
Liều mình chống cự, cùng lúc đó ba người Tiêu Trần cũng nhanh chóng phản ứng. Chẳng lẽ khoảng cách mười thước này chính là muốn họ vừa chịu sự chấn động của linh lực vừa phải tiến lên phía trước sao?
Rất có khả năng. Hay nói cách khác là trong khoảng cách mười thước cuối cùng này sẽ không có khe hở nào để cho ba người tiến lên, họ chỉ có thể chịu sự chấn động mạnh mẽ của linh lực bước từng bước lên tới đỉnh núi.
Nghĩ đến đây, ba người đều âm thầm than khổ. Ngay cả đứng tại chỗ cũng khó có thể giữ vững rồi, bây giờ bọn họ còn cần phải vừa chịu đựng sự tấn công của linh lực xung kích vừa leo lên đỉnh núi, một khi đã bước tới phía trước thì rất có thể sẽ bị hất bay đi mất…
Vô cùng khó khăn nhưng không còn đường lui nữa. Trong mắt họ đều lóe lên một sự quyết tâm đầy dứt khoát, ba người Tiêu Trần đồng thời nhấc một chân về phía trước để trèo lên.
Từng đợt linh lực xung kích cứ lao đến mạnh mẽ, cuối cùng ba người họ phải mất một khắc mới có thể đi hết khoảng cách mười thước ngắn ngủi để lên tới đỉnh núi. Vào giây phút cuối cùng, Tô Mộc còn suýt nữa bị cuốn bay xuống dưới. Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn vững vàng trụ lại, chỉ bị kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm gì mà tiếp tục leo lên đỉnh thứ hai.
Cả ba người đều đã thành công leo lên đỉnh thứ hai. Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Cố Lỗi đang ở trên đỉnh thứ nhất càng trở nên khó coi hơn.
Họ vẫn như trước, lập tức ngồi khoanh chân xếp bằng trên đỉnh thứ hai để nhanh chóng khôi phục tình trạng của bản thân. Nửa canh giờ sau, ba người lần lượt mở mắt ra, lúc này Tô Mộc lại chủ động mở miệng nói:
“Ta từ bỏ, hai ngươi thì như thế nào đây? Có muốn tranh giành đỉnh thứ hai này với ta không?”
Tô Mộc không có ý định tiếp tục leo lên đỉnh thứ ba, vừa rồi suýt chút nữa hắn ta đã bị loại. Cũng may là vẫn có chút may mắn nên hắn ta đã thành công leo lên đỉnh thứ hai. Vì vậy lúc này Tô Mộc đã lựa chọn Long ỷ của đỉnh thứ hai.
Nghe thấy Tô Mộc nói vậy, Tiêu Trần mỉm cười:
“Đừng suy nghĩ đến ta, ta không tranh…”
“Khà khà, ta cũng không tranh. Đỉnh thứ hai này vẫn hơi thấp, ta còn muốn đi ngắm nhìn đỉnh thứ ba nữa.” Hoang Cổ cũng mở miệng nói.
Nghe hai người nói vậy, Tô Mộc hừ lạnh một tiếng nói:
“Hừ, lượng sức mà đi. Đừng để đến lúc trộm gà không được mà còn để mất nắm gạo…”
Thấy hai người Tiêu Trần không có ý bỏ cuộc, đương nhiên trong lòng Tô Mộc thấy khó chịu. Cùng là Thiên Kiêu chi Vương, hắn ta đã lựa chọn bỏ cuộc nhưng Tiêu Trần và Hoang Cổ lại còn muốn khiêu chiến. Như vậy chẳng phải hai người họ mạnh hơn so với mình sao?
Trong lời nói của Cố Lỗi xen lẫn một chút mỉa mai và ghen tị nhưng hai người Tiêu Trần không hề để ý, họ cứ thế bước thẳng lên bậc thang màu bạc dẫn lên đỉnh thứ ba.
Giống như đỉnh thứ nhất, các bậc thang màu bạc của đỉnh thứ hai dẫn lên đỉnh thứ ba cũng ở vị trí sườn núi.
Hai người một mạch chống cự lại từng đợt tấn công của linh lực xung kích, sau đó nhanh chóng bước lên bậc thang màu vàng dẫn lên đỉnh thứ ba.
Vừa mới bước lên bậc thang, một ngọn lửa hừng hực đã bốc cháy lên ở bậc thang của đỉnh thứ ba. Nhiệt độ cao khiến cả Tiêu Trần và Hoang Cổ đều vô thức nhíu mày.
Đây chắc chắn không phải là ngọn lửa bình thường, nhiệt độ của ngọn lửa này rất cao. Sau khi đột phá Huyền Nguyên Cảnh trở thành võ thể huyền linh thì có thể nói nước lửa không thể xâm phạm được cơ thể của Tiêu Trần và Hoang Cổ. Ngọn lửa bình thường căn bản không thể làm tổn thương được họ.
Nhưng ngọn lửa trước mắt còn chưa chạm vào họ mà họ đã cảm thấy nóng hầm hập không thể chịu được.
“Đây… đây là Phần Thiên Liệt Diệm của Phần Thiên Chúa Tể…” Cùng với việc mở ra cấm chế trên đỉnh thứ ba, ngoại giới rất nhanh chóng đã có người nhận ra lai lịch của ngọn lửa này.
Phần Thiên Chúa Tể là một trong thất đại Chúa tể của Thiên Thần lục địa, có sức mạnh thông thiên triệt địa. Mà điều đáng sợ nhất ở Phần Thiên Chúa Tể chính là Phần Thiên Liệt Diệm của ông ta khiến cho người khác nghe thấy đều sợ mất mật. Nghe nói nó có thể thiêu rụi một cường giả Chứng Đạo Cảnh trong nháy mắt.
Tất nhiên, Phần Thiên Liệt Diệm trên đỉnh thứ ba này chẳng qua chỉ là một tia lửa được Phần Thiên Chúa Tể tách ra. Uy lực thật sự của nó còn chưa bằng một phần ngàn của Phần Thiên Liệt Diệm thật sự.
Nhưng cho dù là như vậy, hai người Tiêu Trần muốn vượt qua đỉnh thứ ba này cũng là một khó khăn cực kỳ lớn. Phải biết rằng tu vi của Phần Thiên Chúa Tể là gì, mà hai người Tiêu Trần là loại tu vi gì. Nếu không có thủ đoạn hơn người thì đương nhiên là không thể thông qua được.
Ngọn lửa bao trùm toàn bộ đỉnh thứ ba, sau khi trầm ngâm ở bậc thang màu vàng cả nửa ngày, cuối cùng Tiêu Trần khẽ mỉm cười:
“Đã đến đây rồi, làm sao ta có thể từ bỏ được chứ. Hoang Cổ huynh, ta đi trước một bước…”
Tiêu Trần cảm thấy được sự kinh hoàng của Phần Thiên Liệt Diệm nhưng hắn không hề có ý định từ bỏ. Vừa dứt lời, Tiêu Trần đã cất bước đặt chân lên bậc thang màu vàng.
Nhìn thấy hành động của Tiêu Trần, Hoang Cổ cũng hít sâu một hơi rồi sau đó đi sát theo sau.
Hai người một trước một sau, cố gắng chịu đựng Phần Thiên Liệt Diệm rồi cứ nhằm hướng đỉnh núi mà đi. Lúc bắt đầu, hai người còn cố gắng đứng vững, nhưng đi được nửa chặng đường thì rõ ràng trên cơ thể cả hai đã xuất hiện vết bỏng trên diện rộng.
Dù chỉ là một tia lửa biến hóa mà thành nhưng uy lực ghê gớm của ngọn lửa này cũng đủ để tạo thành sự đe dọa trí mạng đối với hai người Tiêu Trần. Họ cắn chặt răng, muốn thông qua đỉnh thứ ba này không có cách nào khác ngoài cách duy nhất là dốc hết toàn lực.
Cố chịu đựng cơn đau dữ dội trên cơ thể, kiếm khí cấp bậc tiểu viên mãn đã được Tiêu Trần nâng lên tới cực hạn nhưng trong ngọn lửa đang cháy hừng hực của Phần Thiên Liệt Diệm, kiếm khí cấp bậc tiểu viên mãn cũng khó có thể chống cự được. Có điều chỉ trải qua một chặng đường mà kiếm khí bảo vệ bản thân đã trở nên tàn tạ không thể chịu nổi.
Thương tích trên người càng ngày càng nghiêm trọng, thế nhưng trong đôi mắt của Tiêu Trần vẫn tràn ngập vẻ kiên định như trước, trong lòng thầm nghĩ:
“Đã tới đây rồi, làm sao có thể từ bỏ chứ? Đây mới chỉ là đỉnh thứ ba, nếu muốn tranh đoạt thì phải tranh đoạt chỗ tốt nhất. Ta nhất định phải bước lên đỉnh của tòa Kiêu Vương Phong thứ tư, ngồi lên chiếc Long ỷ cao nhất kia…”
Hắn cắn chặt răng kiên trì, đỉnh thứ ba không phải là điểm đến cuối cùng của chính mình. Mục tiêu của hắn là đỉnh thứ tư. Nếu muốn tranh thì phải tranh chỗ tốt nhất, đây chính là chấp niệm trong lòng Tiêu Trần.
Hắn cứ một mực trèo lên, mà theo sát phía sau là ánh mắt của Hoang Cổ cũng vô cùng kiên định. Có lẽ hắn ta đã bị Tiêu Trần lây nhiễm, lúc này trong mắt Hoang Cổ chỉ có chiếc Long ỷ trên đỉnh thứ ba.
Nhất định phải ngồi trên đó.
Từ khi bắt đầu trận chiến giữa Tứ Đại Kiêu Vương, đến bây giờ chỉ còn lại Tiêu Trần và Hoang Cổ. Cứ từng bước từng bước, dần dần cả hai đã tiến gần đến đỉnh núi. Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của người đời, hai người đã lần lượt trèo lên đỉnh thứ ba.
Thành công xuyên qua Phần Thiên Liệt Diệm, còn chưa kịp vui mừng thì ngay khi vừa leo lên tới đỉnh núi, hai người đã nuốt Phục Đan Dược để bắt đầu chữa thương. Họ bị bỏng diện rộng trên toàn cơ thể, quả thực là đau đớn không thể chịu được.