Tiêu Trần cười khổ, bất đắc dĩ nhìn Mạc Kiệt. Hắn không biết phải nói với hắn ta thế nào nữa. Chỉ vì một chuyện nhỏ thế này mà hắn ta lại chạy từ Đông Kiếm Các đến quận thành Lĩnh Sơn.
Liên quan đến những chuyện người ngoài bàn luận về mình và Cô Độc Vô Nhai, Tiêu Trần cũng không biết, mà xem như có biết, chỉ e Tiêu Trần cũng chỉ cười trừ rồi thôi.
Cái gì mà Thiên Kiêu mạnh nhất, nghe thì uy vũ đấy, tự hào đấy, chẳng qua ngươi cũng phải có thực lực tương xứng để gánh được cái danh này. Nếu không có thực lực tương xứng, vậy thì chỉ làm chuyện cười cho thiên hạ mà thôi.
Giống như hiện giờ đây, mặc dù hắn không cố ý đi nghe ngóng tin tức gì, nhưng chỉ cần đoán là có thể đoán được, rất nhiều người ở Trung Thổ thần vực chỉ sợ đều đang sinh lòng ghen ghét với Đệ Nhất Kiêu Vương Tứ Vực là hắn. Dù sao, theo như những gì hắn nghĩ, Tứ Đại Địa vực chẳng qua chỉ là vùng đất hoang sơ, xem như Tiêu Trần có xưng Vương ở đây đi nữa thì có tính là gì? Với lại, Tiêu Trần còn đè trên đầu bọn họ, sánh với Cô Độc Vô Nhai, điều này tất nhiên sẽ khiến chúng Thiên Kiêu bất mãn.
Mà không chỉ riêng gì Thiên Kiêu Trung Thổ thần vực, bọn họ chỉ sợ cũng giống như ba người Cố Lỗi, đều không phục hắn. Ngày sau nếu có duyên gặp lại nhau, khó tránh khỏi sẽ là một phen giao thủ. Mà khi đó, bản thân hắn lỡ như không có đủ thực lực, chẳng phải sẽ biến thành trò cười của người ở Tứ Vực hay sao.
Cho nên mới nói, mấy cái danh hào Thiên Kiêu mạnh nhất này, tới tận bây giờ Tiêu Trần đều không hề để ý tới. Bởi vì Tiêu Trần hiểu rất rõ, khi thực lực đủ thì những thứ này tự nhiên sẽ có, còn khi thực lực đã không có mà còn cố gắng chạy theo những thứ này thì cuối cùng chỉ để lòe người mà thôi.
Tiêu Trần cười khẽ, vỗ bả vai Mạc Kiệt, nói:
“Nếu đã tới rồi vậy thì cứ ở lại đây đi, ngày mai chúng ta cùng nhau đến Tần gia…”
Mạc Kiệt cũng đã đến rồi, vậy thì dứt khoát để hắn ta cùng mình đến Tần gia. Nghe những lời này của Tiêu Trần, Mạc Kiệt đáp ứng không chút do dự.
Một đêm trôi qua trong vô vị. Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Trần, Mạc Kiệt, Tiểu Thanh, Tiêu Kình và Bạch Như Nguyệt, bốn người một thú ngồi chung trên Thanh Vũ Ưng rời khỏi quận thành Lĩnh Sơn, hướng về phía Tần gia.
Cũng vào lúc nhóm của Tiêu Trần đến Tần gia, Tần gia tọa lạc ở thành Lạc Vân, Tần Thủy Nhu mặc trên người bộ váy dài màu xanh, lúc này nàng ấy đang ngồi một mình trong vườn hoa.
So với khi trước, khí chất trên người Tần Thủy Nhu đã thay đổi đến mức như hai người khác nhau, cũng không biết có phải là vì âm linh thể bị kích phát hay không. Nếu như nói trước đó Tần Thủy Nhu chỉ có thể được xem là mỹ nữ tầm thường, vậy còn bây giờ, tư sắc của Tần Thủy Nhu đã đủ để xưng là khuynh quốc khuynh thành.
Dung mạo và khí chất toàn thân cũng đã thay đổi quá nhiều, dường như biến thành băng sơn mỹ nhân, cách người ngàn dặm, vẻ tuyệt mỹ bên ngoài khiến người ta có cảm giác chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, không thể đùa bỡn.
Tần Thủy Nhu một mình ngồi trong vườn hoa, kể từ sau khi không gặp lại Tiêu Trần, nàng ấy liền quay về nhà. Biết tin Mộc Thanh đã chính thức cầu hôn phụ thân, phụ thân cũng đã đồng ý, những chuyện này, Tần Thủy Nhu hoàn toàn không thể phản kháng.
Biết rõ phụ thân muốn thông qua việc nàng ấy gả cho Mộc Thanh để khiến Tần gia trở nên lớn mạnh, để Tần gia có thể quay về nơi cũ.
Tần gia, vốn không phải là người ở Đông Dương vực. Mấy trăm năm trước Tần gia vốn là một đại gia tộc ở Trung Thổ thần vực, nhưng vì xảy ra biến cố nên dẫn đến việc cả gia tộc gần như bị giết sạch, cuối cùng chỉ còn sót lại một ít người bỏ trốn thành công. Sau này những người đó chuyển đến Đông Dương vực, khi ấy mới hình thành nên Tần gia thành Lạc Vân hiện giờ.
Gia đạo sa sút, mà tâm nguyện cả đời của phụ thân Tần Thủy Nhu chính là có thể đưa Tần gia trở về Trung Thổ thần vực, xây dựng lên Tần gia thời huy hoàng khi xưa.
Chính bởi vì trong lòng ông ta có chấp niệm như thế nên mới chịu đồng ý lời cầu hôn của Mộc Thanh. Ông ta muốn nhờ vào sức mạnh của Mộc gia để Tần gia quay về Trung Thổ thần vực.
Tần Thủy Nhu ngây người nhìn vào con dao găm trong tay, nàng ấy đã quyết định từ trước. Nếu phụ thân khăng khăng muốn để nàng ấy gả cho Mộc Thanh, vậy nàng ấy sẽ tự sát vào ngày diễn ra đại hôn, cho dù chết cũng quyết không gả cho Mộc Thanh.
Trong lòng nàng ấy đã có giác ngộ, ánh mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm: “Tiêu Trần…”
Tiêu Trần là người đầu tiên Tần Thủy Nhu mến mộ trong kiếp này, đồng thời cũng là người duy nhất mà cả đời này Tần Thủy Nhu muốn gả.
Tần Thủy Nhu chưa từng nghĩ Tiêu Trần sẽ đến, cũng không hề biết bây giờ Tiêu Trần đã đứng đầu Tứ Đại Kiêu Vương. Những chuyện này cũng không ai nói cho Tần Thủy Nhu biết. Vốn vẫn luôn bị giam lỏng trong nhà, Tần Thủy Nhu đương nhiên cũng không cách nào tiếp xúc được với người bên ngoài, tất nhiên không biết bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau, khi ánh mặt trời ló dạng, Tần gia đã vô cùng náo nhiệt, bởi vì hôm nay là đại hôn của Tần Thủy Nhu và Mộc Thanh.
Sáng sớm, Tần Thủy Nhu đã được bốn thị nữ giúp đỡ, bắt đầu trang điểm. Mà ở đại sảnh Tần gia, Mộc Thanh với bộ trường bào đỏ tươi đang nói chuyện phiếm với phụ thân Tần Thủy Nhu, chờ đến giờ lành.
“Hiền chất, ta vẫn còn đôi chút bận tâm về Tiêu Trần Đông Kiếm Các, ngươi nói xem liệu hắn có đến làm loạn không?” Phụ thân Tần Thủy Nhu tỏ vẻ lo lắng nhìn về phía Mộc Thanh, mở miệng nói ra lo lắng
Ông ta là Tần Liệt. Nghe thấy những lời này, Mộc Thanh chỉ cười khẽ, nói: “Hắn có đến thì sao? Chẳng lẽ Đông Kiếm Các bọn họ thật sự có can đảm khai chiến với Vạn Tiên lầu? Hơn nữa, ta tin cao tầng Đông Kiếm Các cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không vì một nữ nhân mà làm to chuyện.”
Lần này Mộc Thanh dám cưới Tần Thủy Nhu là do hắn ta đã được cao tầng Vạn Tiên lầu ủng hộ. Vì vậy hắn ta không sợ Tiêu Trần sẽ đến gây rối, vì trong mắt Mộc Thanh, Đông Kiếm Các sẽ không vì một nữ nhân là Tần Thủy Nhu mà trở mặt với Vạn Tiên lầu.
Nghe thấy Mộc Thanh nói vậy, Tần Liệt khẽ gật đầu, chẳng qua nỗi lo lắng trong mắt ông ta chẳng hề vơi bớt. Ông ta thấy những lời Mộc Thanh nói đều là mơ mộng hão huyền.
Mộc Thanh không phát hiện ra sự thay đổi trên mặt Tần Liệt, lúc này hắn ta đang chìm trong sự vui sướng vì ngày đại hôn của mình. Đương nhiên, điều khiến hắn ta vui sướng nào phải vì hắn ta thật sự yêu Tần Thủy Nhu, mà là vì m linh thể.
Chỉ cần có thể có được tấm thân xử nữ của Tần Thủy Nhu, Mộc Thanh đã có thể có được lợi ích vô cùng lớn. Đến khi đó xem như Tiêu Trần có là Thiên Thần Thập Đại Kiêu Vương thì có thế nào, hắn ta có thể tự tay đánh bại Tiêu Trần.
Mộc Thanh thương nhớ tấm thân xử nữ của Tần Thủy Nhu. Có điều, nếu để Mộc Thanh biết tấm thân xử nữ của Tần Thủy Nhu đã sớm trao cho Tiêu Trần, không biết tâm tình của hắn ta sẽ trở nên thế nào.
“Tiêu Trần, sỉ nhục mà ta phải chịu ở Bách Linh mộ địa, ta nhất định phải đòi lại, mà ngày này không còn lâu nữa đâu.” Trong lòng hắn ta thầm nghĩ. Đến tận bây giờ Mộc Thanh vẫn chờ mong hắn ta có thể tìm Tiêu Trần để báo thù.
Từ đầu đến cuối hắn ta chỉ nhớ thương mỗi tấm thân xử nữ của Tần Thủy Nhu. Cùng lúc đó, theo thời gian chầm chậm trôi đi, không ít tân khách đã lần lượt có mặt.
Một bên là gia tộc lớn nhất ở thành Lạc Vân, còn một bên là một trong ngũ đại đầu sỏ ở Đông Dương vực, trong trường hợp này, người đến tham dự đại hôn tất nhiên không phải con số nhỏ.
Đầu tiên là toàn bộ các đại gia tộc ở thành Lạc Vân đều đến dự, đồng thời mấy đầu sỏ như Nhạc Sơn phủ, phái Hỏa Vân, Huyết Ma Điện cũng phái người đến tham dự. Trong đó, Chân Long, Lâm Tinh, Triệu Vô Vân của Nhạc Sơn Phủ và phái Hỏa Vân đều đích thân có mặt.
Bầu không khí vô cùng náo nhiệt, đồng thời thân phận của người đến dự đều vô cùng hiển hách. Ngoại trừ Đông Kiếm Các, tứ đại đầu sỏ ở Đông Dương vực khác đều tề tựu đông đủ. Chẳng qua, trong lúc bọn họ tề tựu ở nơi này, trong lòng bọn họ cũng đều mang tâm tư riêng.