Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần (Truyện full) - Bản dịch chuẩn

Khách khứa không ngừng tới cửa. Mà lúc này hai người Lâm Tinh và Triệu Vô Vân đang ngồi trên băng ghế dài trong đại sảnh vừa uống rượu ngon, vừa nhìn những người tới không ngớt này.  

             “Cũng náo nhiệt thật đấy, gần như toàn bộ những người có máu mặt ở Đông Dương vực đều tới rồi…”   

             Uống được một ngụm rượu, Triệu Vô Vân cười khẽ nói.  

             Nghe lời này của Triệu Vô Vân, Lâm Tinh cũng khẽ mỉm cười nói:   

             “Đừng vội, nhân vật thật sự vẫn chưa ra trận mà.”  

             “Tiểu đệ, đệ nói xem, Tiêu Trần sẽ đến thật sao?”   

             Nghe lời này của hai người, Lâm Uyển Nhi ngồi bên cạnh Lâm Tinh hỏi với vẻ hiếu kỳ.  

             “Tỷ tỷ tốt của đệ ơi, tỷ yên tâm đi, hắn nhất định sẽ đến.”   

             Lâm Tinh bất đắc dĩ cười khổ nói. Lâm Uyển Nhi đã hỏi câu hỏi này rất nhiều lần trên suốt đường đi.  

             Tuy nàng ta cảm thấy hứng thú với Tiêu Trần, nhưng vừa nghĩ tới tiểu đệ đệ từng đợi nửa năm ở trận tử đấu thì trong lòng Lâm Uyển Nhi lập tức có một cảm giác không nói nên lời.  

             Là lòng hiếu kỳ hay là gì khác, nói tóm lại Lâm Uyển Nhi chỉ là rất muốn gặp được Tiêu Trần, để nhìn một chút tiểu đệ đệ giờ đây đã trở thành Thiên Thần cao quý, một trong số Thập Đại Kiêu Vương.  

             Lâm Tinh và Triệu Vô Vân đã nghĩ chắc nịch rằng Tiêu Trần nhất định sẽ đến. Vì vậy mãi đến tận giờ Vạn Tiên lầu và Phái Hỏa Vân đều vẫn chưa đưa lễ vật chúc mừng tới. Không chỉ bọn họ, người của Huyết Ma Điện cũng chưa đưa tới. Người thì đã tới, nhưng lễ vật lại chưa đưa tới.  

             Đối với chuyện này, Mộc Thanh đương nhiên biết bọn họ đang nghĩ gì, chắc chắn là đang đợi Tiêu Trần đến đây. Trong mắt hắn ta lóe ra một tia lạnh lùng, trong lòng mắng thầm:   

             “Một đám ngu xuẩn, chờ sau khi ta có được  m linh thể, ta nhất định sẽ khiến các ngươi hối hận. Lâm Tinh, Triệu Vô Vân, các ngươi chờ đó cho ta.”  

             Trong lòng hắn ta rất bất mãn với cách làm của tam đại đầu sỏ. Có điều hiện tại lại không thể nổi giận, Mộc Thanh cũng chỉ đành miễn cưỡng tươi cười.  

             Đợi mãi cho đến lúc hoàng hôn, cuối cùng những khách khứa đến đây chúc mừng đã tới đông đủ. Toàn bộ sảnh chính và sân chính của Tần gia đều chật cứng người ngồi, trong đó người đang ngồi giữa sảnh chính là những người của Tần gia và tứ đại đầu sỏ.  

             Ngày tốt giờ lành đã đến, Tần Thủy Nhu mặc một bộ váy dài màu đỏ, đeo khăn quàng vai, che mặt chậm rãi bước vào đại sảnh cùng với bốn người thị nữ.  

             Cùng với sự xuất hiện của tân nương tử, tầm mắt của mọi người cũng tập trung lên người Tần Thủy Nhu. Còn Mộc Thanh lúc này cũng nhanh chân đi tới trước mặt nàng ấy, giả bộ ôn nhu nói:   

             “Thủy Nhu…”  

             Đối diện với Mộc Thanh, Tần Thủy Nhu cũng không thèm để ý tới hắn ta mà đi thẳng tới trước mặt cha mình, hỏi với giọng cực kỳ lãnh đạm:   

             “Cha, có phải cha muốn bảo con gả cho Mộc Thanh thật không?”  

             Đang trước mặt mọi người mà Tần Thủy Nhu lại hỏi ra câu hỏi như vậy, trong lúc nhất thời tất mọi người đều yên lặng. Còn Tần Liệt lại khẽ quát với vẻ mặt phẫn nộ:  

             “Con câm miệng cho cha. Hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, cha là cha của con, cha bảo con gả cho ai thì con phải gả cho người đó.”  

             Thấp giọng mắng Tần Thủy Nhu xong, ngay sau đó Tần Liệt lại trực tiếp hạ lệnh bắt đầu bái đường để tránh đêm dài lắm mộng.  

             Tần Liệt đã quyết tâm phải gả Tần Thủy Nhu cho Mộc Thanh. Vì vậy sau khi có được đáp án cuối cùng của ông ta, thì dung nhan tuyệt mỹ ẩn bên trong chiếc khăn quàng vai kia của Tần Thủy Nhu cũng hiện ra một vẻ quyết tuyệt. Tay phải giấu trong tú bào đã nắm chặt chủy thủ đã chuẩn bị sẵn từ sớm kia.  

             “Khi núi không còn đất, nước sông cạn kiệt, mùa đông sấm chớp, mùa hạ tuyết mưa, trời đất hợp làm một, mới dám cùng người biệt ly! Tiêu Trần sư đệ, nguyện kiếp sau, ta có thể luôn ở bên đệ…”  

             Thì thầm với chính mình xong, dứt lời, hàn quang của chủy thủ trong tay Tần Thủy Nhu hiện ra. Mọi người chỉ thấy bỗng nhiên một đạo hàn quang chợt hiện lên, chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào ngực nàng ấy.   

             Nàng ấy muốn tự sát, không ngờ tân nương lại tự sát trong ngày đại hôn…  

             Thấy động tác của Tần Thủy Nhu, mọi người đều biến sắc, Tần Liệt lại tức giận quát lên:   

             “Ngươi muốn làm gì, đứa con gái bất hiếu này, ngươi mau dừng tay lại cho ta…”  

             Tần Liệt không ngờ Tần Thủy Nhu lại tự sát vào lúc này, điều này quả thực đã khiến ông ta mất mặt. Thế nhưng khi đối mặt với cơn phẫn nộ của cha mình, dường như Tần Thủy Nhu lại như không nghe thấy mà vẫn đâm thẳng chủy thủ trong tay vào ngực.  

             Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng đen ngoài cửa lớn Tần gia xẹt qua. Ngay sau đó chỉ thấy một thanh niên tuấn tú thân mặc bạch y xuất hiện đằng sau Tần Thủy Nhu. Một tay hắn nắm lấy cổ tay nàng ấy, trên mặt nở nụ cười, nói với vẻ yếu ớt:   

             “Sư tỷ tốt của ta, nếu tỷ chết rồi thì ta phải làm sao đây…”  

             Người thanh niên xuất hiện đột ngột này chính là Tiêu Trần, vào thời khắc cuối cùng cũng coi như đã tới kịp.   

             Nghe thấy giọng nói của Tiêu Trần, thân thể Tần Thủy Nhu chấn động, chủy thủ trong tay cũng rơi xuống theo, những giọt nước mắt không ngừng chảy ra.  

             Không ngờ Tiêu Trần lại đến thật. Tần Thủy Nhu đã từng không chỉ một lần ảo tưởng hắn có thể giống như Thần Tôn từ trên trời xuống, đưa mình rời đi trước mặt tất cả mọi người.   

             Nhưng đây chỉ là ảo tưởng. Đầu tiên, Tần Thủy Nhu không biết Tiêu Trần có thích mình thật hay không. Thứ hai, nếu Tiêu Trần muốn đưa mình đi thì chẳng khác nào muốn trở thành kẻ địch với toàn bộ Vạn Tiên lầu. Cho dù hắn đồng ý thì liệu Đông Kiếm Các có đồng ý không?  

             Đã từng là ảo tưởng mà giờ đây lại thành hiện thực. Trước mặt mọi người, Tiêu Trần nắm lấy cái tay nhỏ của Tần Thủy Nhu mà không hề kiêng dè chút nào, nói với ngữ khí cân nhắc:   

             “Sư tỷ, tỷ cũng xấu thật đấy. Lặng lẽ bỏ thuốc mê khiến ta hôn mê, còn cướp đi sự trong sạch của ta. Lại còn không nói tiếng nào mà lẳng lặng bỏ đi nữa. Tỷ có biết trong lòng ta khổ sở biết bao không…”  

             Nói chuyện có chút buồn cười, nhưng mặt Tần Thủy Nhu lại đỏ bừng khi nghe thấy những lời này. Trong đầu nhớ tới chuyện đêm đó, trong lòng còn một sự e thẹn. Nàng ấy cúi đầu, cũng không biết nên nói gì. Còn mọi người xung quanh sau khi nghe lời này thì biểu cảm cũng trở nên đặc sắc hơn nhiều. Trong sạch? Ý gì đây? Lẽ nào là nói hai người Tiêu Trần và Tần Thủy Nhu đã…  

             Những người ở đây đều không phải kẻ ngốc. Dựa vào đôi câu vài lời của Tiêu Trần thì bọn họ cũng đã đoán được một chút gì đó. Còn Mộc Thanh khi nghe được những lời sau cùng thì mặt cũng đã sớm xám như tro tàn.  

             Trong sạch? Sao có thể. Nói như vậy thì Tần Thủy Nhu đã không còn tấm thân xử nữ nữa sao? Lần đầu tiên của nàng ấy đã cho Tiêu Trần sao?  

             Trong đầu vang lên một tiếng nổ lớn, sửng sốt trong chốc lát, sau khi phục hồi tinh thần thì Mộc Thanh tức giận quát lên với Tần Thủy Nhu:   

             “Ả tiện nhân ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu băng thanh ngọc khiết, không ngờ ngươi lại là đồ đê tiện ai cũng có thể làm chồng. A… ta giết ngươi.”  

             m linh thể mà bản thân đã chờ đợi mấy năm, vào thời khắc cuối cùng cũng sắp được toại nguyện thì lại được hay biết Tiêu Trần đã nhanh chân tới trước. Điều này làm sao mà không khiến Mộc Thanh lửa giận ngút trời cho được. Lời nói của Tiêu Trần giống như một tia sấm sét mạnh mẽ nổ vang bên tai hắn ta.  

             Mộc Thanh đã có chút mất đi lý trí mà gào thét với Tần Thủy Nhu. Nhưng ngay khi hắn ta vừa tới trước mặt nàng ấy thì Tiêu Trần đã lắc người một cái tới trước mặt Mộc Thanh, một tiếng ‘bộp’, năm dấu ngón tay in trên mặt hắn ta.  

             “Xem ra việc giáo huấn ngươi khi ở Bách Linh mộ địa vẫn chưa đủ. Ta nhớ ta đã từng nói Tần Thủy Nhu là nữ nhân của ta, nhưng ngươi lại cứ không nghe. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Hoặc là ngươi tự cút, hoặc là ta tiễn ngươi cút…”   

             Sau khi cho Mộc Thanh một cái bạt tai, Tiêu Trần thản nhiên nói.

Advertisement
';
Advertisement