Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần (Truyện full) - Bản dịch chuẩn

Sau khi Cửu Tiêu Chúa Tể rời đi, Tiêu Trần đã cho người đón Tiêu Kình, Bạch Như Nguyệt, Mạc Kiệt và cả Tiểu Thanh đến Tần gia.  

             Không có người của Vạn Tiên Lâu ngăn cản nữa, Tiêu Trần cũng đã đi thẳng tới trước mặt của Tần Liệt mà nói:   

             “Bá phụ, ta và Thủy Nhu thật lòng thương yêu nhau, ta mong rằng bá phụ có thể tác thành cho chúng ta.”  

             Tần Liệt cũng không có cách nào ngăn cản được việc Tiêu Trần nhất định muốn lấy được Tần Thủy Nhu cả. Ông ta nghe thấy Tiêu Trần nói như thế thì vẻ mặt trở nên phức tạp. Sau khi im lặng một hồi lâu ông ta mới lên tiếng:   

             “Ngươi đi theo ta.”  

             Chắc là Tần Liệt có chuyện gì đó muốn nói riêng với Tiêu Trần. Tiêu Trần nghe thấy ông ta nói như thế thì đi theo sau lưng ông ta. Hai người nhanh chóng đi tới thư phòng.  

             Tần Liệt ra hiệu cho Tiêu Trần ngồi xuống, sau đó ông ta mới chậm rãi lên tiếng:   

             “Ngươi muốn thành thân với Thủy Nhu ư?”  

             “Đúng vậy ạ.” Nghe thấy Tần Liệt nói như thế Tiêu Trần không hề do dự mà gật đầu trả lời luôn.  

             “Vậy ngươi có dám đảm bảo để cho Tần gia của ta quay trở về Trung Thổ thần vực được hay không?” Tần Liệt nói.  

             Sở dĩ Tần Liệt đồng ý chuyện hôn sự giữa Mộc Thanh và Thủy Thanh Nhu đều là vì ông ta muốn để cho Tần gia quay trở về Trung Thổ thần vực. Mà bây giờ Mộc Thanh đã rút lui, mặt khác Tiêu Trần lại cứ khăng khăng muốn lấy Tần Thủy Nhu. Tần Liệt tự biết bản thân mình không có quyền từ chối hắn. Vì dù sao thì với thân phận hiện nay của Tiêu Trần thì nếu như hắn cứ nhất quyết đòi cưới Tần Thủy Nhu thì Tần gia đâu còn cách nào khác để ngăn cản đâu.  

             Vì vậy Tần Liệt định đặt hết hy vọng của mình lên người Tiêu Trần. Dù sao thì người có mắt nhìn cũng có thể nhìn ra được Cửu Thiên Chúa Tể rất coi trọng Tiêu Trần. Nếu như Tiêu Trần có thể bình an trưởng thành vậy thì Tần gia sẽ có cơ hội được trở về Trung Thổ thần vực rồi.  

             Tần Liệt kể hết ngọn ngành sự thực của nhà họ Tần cho Tiêu Trần nghe. Mặt khác ông ta cũng chỉ có một yêu cầu duy nhất đó chính là chỉ cần sau này Tiêu Trần đồng ý giúp đỡ Tần gia quay trở về Trung Thổ thần vực đồng thời tiêu diệt hết kẻ địch của Tần gia thì ông ta sẽ đồng ý hôn sự giữa Tiêu Trần và Tần Thủy Nhu.  

             Tiêu Trần không ngờ rằng Tần gia lại từng là một gia tộc ở Trung Thổ thần vực. Tiêu Trần hoàn toàn có thể từ chối yêu cầu này của Tần Liệt vì dù sao thì với địa vị ngày hôm nay của hắn cho dù hắn có bắt ép thì Tần Liệt có thể làm gì được hắn đâu.  

             Nhưng suy đi tính lại, nói thế nào thì nói Tần Liệt vẫn là phụ thân của Tần Thủy Nhu. Tuy Tiêu Trần có niềm tin tuyệt đối rằng Tần Thủy Nhu sẽ đi theo hắn nhưng mà nếu như thế thật vậy thì Tần Thủy Nhu ắt sẽ rất khó xử. Vì không muốn để cho Tần Thủy Nhu phải gặp khó xử thế nên Tiêu Trần mới lên tiếng.  

             “Được, ta đồng ý với yêu cầu của bá phụ.”  

             Sau khi Tiêu Trần gật đầu đồng ý với yêu cầu của Tần Liệt, hai người quay trở lại phòng khách chính. Đứng trước mặt tất cả mọi người đang có mặt ở đây Tần Liệt bày tỏ sự áy náy của mình trước sau đó ông ta còn nói mình già rồi mắt mờ chân chậm, ôm lấy hết trách nhiệm về phía mình. Mặt khác ông ta cũng nói Tiêu Trần và Tần Thủy Nhu đã quyết định chuyện chung thân đại sự từ lâu rồi. Mà ông ta là phụ thân của Tần Thủy Nhu, ông ta lựa chọn tôn trọng sự lựa chọn của Tần Thủy Nhu, đồng ý chuyện hôn sự giữa Tiếu Trần và Tần Thủy Nhu.  

             Một lời giải thích vừa giả dối vừa khiên cưỡng như thế, cứ như thế đại hôn ban đầu vẫn tiếp tục được tiến hành chỉ là tân lang được đổi từ Mộc Thanh sang Tiêu Trần mà thôi. Cùng lúc đó một người ngay từ lúc ban đầu đã dùng mọi cách để chống đối lại hôn sự này như Tần Thủy Nhu nay lại ngoan ngoãn nghe lời đến lạ, trong lòng nàng ấy ngập tràn sự ngọt ngào.  

             Tần Thủy Nhu chưa bao giờ nghĩ mình có thể lấy Tiêu Trần cả, nàng ấy lại càng không ngờ đến ấy vậy mà Tiêu Trần lại có thể cưới mình. Trong lúc ngơ ngơ ngác ngác Tần Thủy Nhu bắt đầu bái đường với Tiêu Trần.  

             “Nhất bái thiên địa.”  

             “Nhị bái cao đường.”  

             “Phu thê đối bái.”  

             Sau khi hoàn thành quá trình diễn ra đại hôn đầy phức tạp xong thì ngoài trời cũng đã tối đen như mực rồi. Tần Thủy Nhu được đưa vào động phòng còn Tiêu Trần thì ở lại bên ngoài chào hỏi khách khứa.  

             Mãi cho đến đêm khuya, sau khi sắp xếp cho khách mời xong xuôi thì Tiêu Trần mới quay trở về phòng. Lúc này Tần Thủy Nhu vẫn đang đội khăn đỏ che mặt trên đầu. Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiêu Trần có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể hơi run lên của Tần Thủy Nhu, cũng không biết có phải là do nàng ấy đang căng thẳng hay không nữa.  

             Mặt Tiêu Trần đỏ ửng cả lên, có điều cái thứ được gọi là rượu này không có một chút tác dụng nào với hắn cả. Hắn vận chuyển linh lực trong cơ thể là đã có thể dễ dàng hóa giải men rượu trong cơ thể mình rồi. Sau đó Tiêu Trần chậm rãi bước tới trước mặt Tần Thủy Nhu, hắn nhẹ nhàng vén khăn đỏ trùm đầu nàng ấy lên.  

             Mới có mấy tháng ngắn ngủi không gặp nhau thôi nhưng sự thay đổi của Tần Thủy Nhu thật sự rất lớn, nàng ấy đẹp hơn lúc trước gấp bội lần. Tất nhiên Tần Thủy Nhu của lúc trước cũng không phải là một người xấu xí. Có điều Tần Thủy Nhu của hiện tại càng chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành hơn thôi.  

             Tiêu Trần ngây ngẩn người ra nhìn Tần Thủy Nhu, trên mặt hắn lộ rõ vẻ si mê. Tần Thủy Nhu cảm nhận được ánh mắt si mê đang chăm chú nhìn mình của Tiêu Trần thì đỏ ửng mặt lên. Nàng ấy cảm thấy mừng thầm trong lòng nhưng hơn hết là sự ngượng ngùng.  

             Tần Thủy Nhu đỏ mặt, nàng ấy cúi thấp đầu xuống rồi nói bằng giọng điệu hờn dỗi:   

             “Chàng nhìn gì vậy?”  

             Nghe thấy Tần Thủy Nhu nói như thế Tiêu Trần mới hoàn hồn lại, trên gương mặt của hắn còn vương ý cười, hắn nói:   

             “Ta nhìn nương tử của mình, hôm nay trông sư tỷ thật xinh đẹp.”  

             Hôm nay Tần Thủy Nhu thật sự rất xinh đẹp, nàng ấy đẹp đến nỗi khiến cho người khác không thể nào dời ánh mắt của mình đi được. Tần Thủy Nhu nghe thấy Tiêu Trần gọi mình một tiếng nương tử một cách thẳng thắn như thế thì gương mặt đỏ ửng lên như trái cà chua vậy.  

             Đang lúc Tần Thủy Nhu cảm thấy vô cùng e thẹn thì đột nhiên Tiêu Trần ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, hắn giơ tay ra ôm lấy Tần Thủy Nhu vào trong lòng mình.  

             Đêm nay là một đêm xấu hổ của Tần Thủy Nhu, một đêm qua đi sáng hôm sau Tiêu Trần thức dậy. Khi hắn vừa mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tần Thủy Nhu đang nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ngọt ngào.  

             Có lẽ là vì đã trải qua một đêm điên cuồng với nhau, có lẽ là do Tần Thủy Nhu đã quyết định giao mình cho Tiêu Trần từ lâu thế nên hôm nay Tần Thủy Nhu rõ ràng đã không còn ngượng ngùng như trước nữa. Đôi mắt biết cười của nàng ấy trông giống như vầng trăng khuyết, nàng ấy cười nói với hắn.  

             “Sư đệ, quãng đời còn lại mong chàng chỉ bảo ta nhiều hơn.”  

             “Sư tỷ cũng thế, quãng đời còn lại mong nàng chỉ bảo ta nhiều hơn.” Tiêu Trần nghe thấy Tần Thủy Nhu nói như thế thì mỉm cười đáp lại.  

             Tiêu Trần và Tần Thủy Nhu ở trên giường chán chê đến tận trưa thì hai người mới rời giường đi rửa mặt. Sau đó hai người cùng nhau đi chào hỏi Tần Liệt, Tiêu Kình và Bạch Như Nguyệt.  

             Khi đối mặt với Tần Liệt, vẻ mặt của Tiêu Trần vẫn rất bình tĩnh, có điều khi đối mặt với Tiêu Kình và Bạch Như Nguyệt, Tần Thủy Nhu lại không khỏi cảm thấy căng thẳng.  

             Nhất là khi nàng ấy cất tiếng gọi phụ thân mẫu thân, gương mặt của Tần Thủy Nhu đỏ ửng lên như trái cà chua.  

             Trái lại Bạch Như Nguyệt, bà ấy nhìn gương mặt đầy sự e thẹn của Tần Thủy Nhu, bà ấy gật đầu liên tục, rõ ràng bà ấy rất hài lòng với Tần Thủy Nhu.  

             Nếu bàn về dung mạo thì Tần Thủy Nhu tuyệt đối bỏ xa Trần Mộ Tuyết cả mấy trăm con phố. Rõ ràng hai người không cùng một đẳng cấp. Thậm chí đây còn là lần đầu tiên Bạch Như Nguyệt nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như thế đó, đúng là trông giống y như tiên nữ trên trời vậy.  

             Bạch Như Nguyệt đã hoàn toàn chấp nhận Tần Thủy Nhu. Bà ấy cũng không để cho nàng ấy phải xấu hổ mà nắm lấy tay của nàng ấy rồi hai người bắt đầu trò chuyện. Dưới sự tấn công nhiệt tình như thế của Bạch Như Nguyệt thì dần dần Tần Thủy Ngưng cũng từ từ thả lỏng người ra hơn.  

             Tiêu Trần và Tần Thủy Nhu ở lại Tần gia suốt nửa tháng trời, nửa tháng sau hai người bọn họ mới bắt đầu khởi hành trở về Đông Kiếm Các. Tần Thủy Nhu đã thành thân với Tiêu Trần rồi tất nhiên nàng ấy sẽ tới thăm hỏi Đông Kiếm Các.  

             Cưỡi Thanh Vũ Ưng quay trở về Đông Kiếm Các, tất nhiên người đi cùng bọn họ còn có cả Tiểu Thanh nữa. Còn về Mạc Kiệt, hắn ta đã nhanh hơn một bước quay về Đông Kiếm Các cùng với Thương Huyền rồi. Còn Tiêu Kình và Bạch Như Nguyệt, Tiêu Trần cũng đã sắp xếp một vị trưởng lão Kiếm các đi cùng bảo vệ bọn họ về quận thành Lĩnh Sơn. Ban đầu Tiêu Trần còn định để cho hai người già cùng bọn họ đi về Đông Kiếm Các cơ nhưng mà hai người bọn họ không chịu đồng ý. Tiêu Kình và Bạch Như Nguyệt đã xa nhà một thời gian dài như thế nên bọn họ cũng rất muốn về nhà xem nhà cửa như thế nào. Dù sao thì Tiêu Kình cũng là gia chủ của Tiêu gia. Trong gia tộc còn có rất nhiều công việc cần ông ấy phải xử lý.

Advertisement
';
Advertisement