Trên đường trở về Đông Kiếm Các, bọn họ vẫn ở Vô Trần cư. Khi Tiêu Trần, Tần Thủy Nhu và Tiểu Thanh trở lại Vô Trần cư thì hai người Thanh Dao và Thanh Lạc đã cung kính chờ đợi ở cửa ra vào rồi.
Từ sau khi bái nhập ngoại môn của Đông Kiếm Các thì hai người Thanh Dao và Thanh Lạc vẫn luôn phụ trách việc chăm sóc cho hắn. Nhìn thấy Tiêu Trần trở về thì hai người hành lễ với Tiêu Trần trước, sau đó mới quay sang hành lễ với Tần Thủy Nhu nói:
“Phu nhân…”
Cả Đông Dương vực đều đã biết việc Tiêu Trần và Tần Thủy Nhu đại hôn nên tất nhiên hai người Thanh Dao và Thanh Lạc sẽ gọi Tần Thủy Nhu là phu nhân.
Nghe thấy lời này của hai người, Tần Thủy Nhu cũng không phản ứng nhiều mà chỉ gật đầu đáp lại, sau đó từ từ đi vào bên trong Vô Trần cư.
Tiêu Trần phát hiện, sau hơn nửa tháng ở cùng nhau, không chỉ dung mạo của Tần Thủy Nhu càng ngày càng đẹp hơn mà khí chất cả người nàng ấy cũng có sự thay đổi rất lớn. Trừ những lúc ở cùng với hắn, còn khi đối mặt với người khác thì nàng ấy vô cùng lạnh nhạt, trên người bất giác tản ra hơi thở lạnh như băng khiến người ta có cảm giác từ chối người khác cả ngàn dặm.
Đối với sự thay đổi này của Tần Thủy Nhu, Tiêu Trần cũng đã kiểm tra thân thể cho nàng ấy, nhưng hắn thấy tất cả mọi thứ đều rất bình thường, đến cuối cùng hắn đành đổ lỗi cho âm linh thể. Tiêu Trần nghĩ có lẽ là do âm linh thể được mở ra nên đã dẫn đến những sự thay đổi này.
Những ngày tháng sau đó, Tiêu Trần và Tần Thủy Nhu đều tĩnh tâm tu luyện ở Đông Kiếm Các. Điều khiến Tiêu Trần kinh ngạc là sau khi âm linh thể được mở ra, tốc độ tu luyện của Tần Thủy Nhu tăng nhanh đến mức khó tin, tốc độ đó không kém bản thân hắn bao nhiêu. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi, chờ đến khi phôi kiếm Thiên Đạo lột xác xong thì chắc chắn tốc độ tu luyện của Tiêu Trần cũng tăng vọt như thế, đến lúc đó chỉ sợ Tần Thủy Nhu cũng không thể theo kịp tốc độ tu luyện của hắn.
Không hổ là người có thể chất đặc thù. Sau khi âm linh thể được mở ra thì các phương diện khác của Tần Thủy Nhu cũng có sự tiến bộ vô cùng lớn.
Hai người dốc lòng tu luyện, thỉnh thoảng cũng sẽ đi bái kiến Thương Huyền, nếu có thời gian rảnh thì Tiêu Trần cũng sẽ dẫn Tần Thủy Nhu trở về quận thành Lĩnh Sơn. Dù sao đây cũng là thê tử của mình, tất nhiên là phải dẫn về để cho người trong nhà xem mặt rồi. Tất cả mọi người trong Tiêu gia không có ai lên tiếng phản đối Tần Thủy Nhu, ngược lại ai nấy cũng vô cùng tán thành.
Thậm chí là những đệ tử cùng thế hệ của Tiêu gia đều tôn sùng Tần Thủy Nhu như một tiên nữ, bọn họ còn tuyên bố, sau này nếu mình muốn tìm thê tử thì cũng phải tìm người giống với Tần Thủy Nhu.
Nhưng khi lời này vừa truyền ra thì đã bị những đệ tử khác của Tiêu gia cười nhạo, đừng nói là Đông Dương vực, ngay cả Thiên Thần lục địa cũng không tìm được mấy người có thể so sánh với mỹ nữ như Tần Thủy Nhu.
Chỉ vì một câu nói mà Tần Thủy Nhu đã trở thành tình nhân trong mộng của tất cả các đệ tử trẻ tuổi của Tiêu gia. Tất nhiên bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà thôi, dù sao đây cũng là thê tử của Tiêu Trần, làm sao bọn họ dám có ý nghĩ xấu gì được.
Điều đáng nhắc đến là nhờ có Tiêu Trần nên chỉ cần các đệ tử thế hệ trẻ này của Tiêu gia có thiên phú một chút thì đều có thể đến Đông Kiếm Các làm đệ tử tạp dịch. Nhưng cuối cùng bọn họ có thể trở thành đệ tử ngoại môn được hay không thì phải xem bọn họ cố gắng bao nhiêu.
Cho dù là như vậy thì thực lực của Tiêu gia cũng đang tăng lên vô cùng nhanh chóng. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, dưới sự trợ giúp của Đông Kiếm Các, so với trước kia thì thực lực của Tiêu gia đã tăng lên gấp mấy chục lần. Bây giờ trong tộc có khoảng hơn mười người đã đạt tới Địa Minh Kính, gần một trăm người đã đạt tới Huyền Nguyên Cảnh, nhưng điều đáng tiếc nhất chính là cho đến nay Tiêu gia vẫn chưa xuất hiện cường giả Thiên Nhân Cảnh. Có điều ở Đông Dương vực cũng có rất ít cường giả Thiên Nhân Cảnh.
Nhưng đây chỉ là tạm thời mà thôi, nhờ có những tài nguyên tu luyện Tiêu Trần đưa cho bọn họ nên hai người Tiêu Kình và Bạch Như Nguyệt đã thành công đột phá Địa Minh Kính, việc đột phá Thiên Nhân Cảnh cũng chỉ là vấn đề thời gian nữa thôi.
Có thể nói rằng, Tiêu gia của hiện tại đã trở thành đệ nhất thế gia của Lăng Phong quốc, cho dù là hoàng thất Lăng Phong quốc cũng không dám bất kính trước mặt người Tiêu gia. Mà hiện nay, thánh thượng và Tiêu gia có địa vị ngang nhau, thậm chí đã có một đệ tử Tiêu gia đính hôn với công chúa hoàng thất, hai nhà đang chuẩn bị kết thành thông gia.
Mọi thứ của Tiêu gia đang phát triển theo chiều hướng rất tốt, điều này khiến cho mấy lão già của Tiêu gia cười đến mức không ngậm miệng được. Tất nhiên bọn họ cũng biết rõ, Tiêu gia được như bây giờ đều nhờ vào công lao của Tiêu Trần, nếu không có Tiêu Trần thì Tiêu gia vẫn chỉ là một gia tộc nho nhỏ chỉ biết co đầu rụt cổ ở quận thành Lĩnh Sơn mà thôi.
Chính bởi vì bọn họ hiểu rõ điều này nên bây giờ ở trong Tiêu gia không có người nào dám chống đối lại lời của Tiêu Kình, càng không có ai dám động đến vị trí gia chủ của ông ấy.
Hai tháng trôi qua rất nhanh. Trong hai tháng này, tu vi của Tiêu Trần cũng thành công đột phá đến Huyền Nguyên Cảnh Tiểu Thành, còn Tần Thủy Nhu cũng thành công đột phá Huyền Nguyên Cảnh, đạt đến ngưỡng vào cảnh giới.
Từng ngày từng ngày trôi qua, chuyện Đông Kiếm Các quay về Cửu Tiêu Cung đều do ba người Thương Huyền xử lý, mọi chuyện được tiến hành đâu ra đấy, đến hôm nay cũng coi như đã kết thúc.
Bọn họ cũng không định dời toàn bộ Đông Kiếm Các về Cửu Tiêu Cung. Ý của ba người Thương Huyền là vẫn giữ lại Đông Kiếm Các, còn Thiên Kiếm Cung ở Cửu Tiêu Cung chính là nơi mà các đệ tử Đông Kiếm Các hướng đến.
Nếu là đệ tử có thiên phú cao, sau khi tiến vào nội môn của Đông Kiếm Các thì sẽ được đến Thiên Kiếm Phong tu luyện thêm. Ba người Thương Huyền để lại mười vị trưởng lão tọa trấn Đông Kiếm Các, mặt khác, các đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn cũng sẽ ở lại nơi này. Lúc này bọn họ chỉ dẫn theo đệ tử hạch tâm trở về Thiên Kiếm Phong.
Thời hạn ba tháng sắp đến, một ngày này, cuối cùng cường giả của Cửu Tiêu Cung cũng đã tới.
Trời vừa mới rạng sáng, tiếng kêu của chim ưng đã truyền tới từ phía cuối chân trời. Ngay sau đó có rất nhiều đệ tử, trưởng lão đều ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy phía chân trời có hơn mười con Kim Sí Đại Bàng Điều to lớn như một ngọn núi đang vỗ cánh bay tới.
Kim Sí Đại Bàng Điểu, đây chính là yêu thú ngũ cấp, thực lực của chúng tương đương với cường giả Vấn Đạo Cảnh.
Không hổ là thế lực cấp bá chủ, ngay cả yêu thú phi hành đã có thực lực mạnh hơn cường giả Vấn Đạo Cảnh, hơn nữa vừa ra tay đã huy động luôn mười ba con.
Mười ba con Kim Sí Đại Bàng Điểu bay lượn phía trên không trung Đông Kiếm Các sau đó từ từ đáp xuống đất. Phía trên Kim Sí Đại Bàng Điểu có một người người đàn ông trung niên nhảy xuống, đi tới trước mặt ba người Thương Huyền hành lễ rồi nói:
“Tham kiến Phong chủ đại nhân, tiểu nhân là tân trưởng lão của Thiên Kiếm Phong, tên là Trần Cương, phụng lệnh Cung chủ đến đây nghênh đón ba vị Phong chủ đại nhân trở về núi…”
Tu vi của Trần Cương là Đạo Môn Cảnh, cảnh giới này còn cao hơn cảnh giới của ba người Thương Huyền. Thế nhưng lúc này trên mặt hắn ta tràn đầy vẻ cung kính. Không còn cách nào khác, ba người Thương Huyền chính là Phong chủ, còn hắn ta lại chỉ là một trưởng lão, hắn ta cũng không dám bất kính với ba người bọn họ.
Nghe thấy lời này của Trần Cương thì ba người Thương Huyền cũng không tỏ ra vô lễ vì dù sao tu vi của người ta cũng cao hơn tu vi của mình. Thương Huyền nở nụ cười nâng Trần Cương đứng dậy, tùy ý nói vài câu, sau đó lập tức phân phó mọi người chuyển đồ lên trên lưng Kim Sí Đại Bàng Điểu.
Thực ra bọn họ cũng không cần mang cái gì đi, hơn nữa số người đi tới Cửu Tiêu Cung cũng không nhiều lắm nên bọn họ quyết định sáng mai sẽ xuất phát. Tiêu Trần và Tần Thủy Nhu cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, hai người Thanh Dao và Thanh Lạc cũng có quan hệ với Tiêu Trần nên các nàng ấy cũng may mắn được đi theo đến Cửu Tiêu Cung.