Nếu Lâm Mộc có thực lực của Minh chủ, Lâm Mộc nhất định sẽ không chút do dự tiến lên chiến đấu.
Nhưng bảo Minh chủ đi, tính mạng là tính mạng của Minh chủ, quyền lựa chọn nằm trong tay ông ấy.
Phó minh chủ Hồ gật đầu: “Ừm, ý của tôi cũng giống như ý của Lâm Mộc.”
“Tính mạng này của tôi không chỉ thuộc về riêng mình, tôi còn phải chịu trách nhiệm với toàn bộ Liên minh nữa. Như vậy đi, mọi người cùng nhau bỏ phiếu quyết định, ai không đồng ý xuất chiến ngay bây giờ thì giơ tay.” Minh chủ nói.
Sài Thiệu dẫn đầu giơ tay, đồng thời nói: “Minh chủ, tôi muốn nói thêm một câu, con Thú biến dị này hiện giờ còn chưa tiến vào đất liền, hơn nữa cứ coi như tương lai nó bước vào cấp SS thì cũng không có nghĩa là nó sẽ 100% tiến vào đất liền tấn công chúng ta.”
“Huống hồ có còn chưa tiến vào cấp SS, tôi nghĩ đây cũng không phải chuyện một sớm một chiều, có lẽ một năm sau thậm chí là mấy năm sau, trong hkoarng thời gian này chúng ta cũng có thể đề thăng thực lực, nói không chừng trong khoảng thời gian này Minh chủ có thể đột phá bình cảnh, tiến vào cảnh giới cao hơn thì sao.”
Sau khi Sài Thiệu nói vậy, các nghị trưởng khác lập tức nhao nhao giơ tay.
Rất nhanh, chỉ còn có Mục nghị trưởng, Lâm Mộc, Thẩm Trạch Thiên< La Văn Thành và Phó minh chủ Hồ là không giơ tay.
Rõ ràng mọi người vẫn khác bảo thủ, cũng không quá tán thành để Minh chủ mạo hiểm xuất chiến.
Mọi người đều biết, một khi Liên minh mất đi khối định hải thần chân Thiên Cương Cảnh này thì sẽ phải nhận bao nhiêu đả kích.
Hiện giờ có sau vị nghị trưởng giơ tay.
Lâm Mộc nói: “Vẫn là câu nói kia, ý kiến của tôi chính là để Minh chủ tự mình quyết định chứ không phải là đưa ra một trong hai sự lựa chọn, cho nên tôi từ bỏ quyền biểu quyết.”
“Tôi cũng bỏ quyền.”
“Tôi cũng bỏ quyền.”
Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành cũng hùa theo.
Ba người Lâm Mộc và Phó minh chủ Hồ nhấc tay hay không thật ra đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Nguyên nhân rất đơn giản, số nghị trưởng giơ tay bao gồm cả Sài Thiệu đã là 7 người, coi như bọn Lâm Mộc có giơ tay đề nghị xuất chiến thì cũng không thay đổi được kết quả bầu chọn.
Sài Thiệu nói: “Minh chủ, bảy vị Nghị trưởng không đồng ý hiện giờ xuất chiến, kết quả đã rõ ràng.”
Minh chủ gật đầu: “Nếu mọi người đã có quyết định, vậy tạm thời không động thủ, tôi sẽ suy xét thêm, cân nhắc lại lợi và hại, dù sao khoảng cách nó tiến vào cấp SS cũng còn xa, cho dù có muốn tiêu diệt nó trước khi nó đến cấp SS thì cũng không vội gì một hai ngày.”
“Về phần Thể biến dị này, chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi hướng đi của nó, mấy hôm nay tôi cũng sẽ tìm thời liên hệ với vị cường giả Thiên Cương Cảnh kia, thử thương lượng với ông ấy một chút.
“Kế tiếp, tôi và ông ấy sẽ dốc toàn lực thử đột phá cảnh giới cao hơn, nếu chúng tôi có thể đột phá bình cảnh Thiên Cương Cảnh, bước vào Pháp Tướng cảnh trước khi con Thú biến dị kia tiến hóa đến cấp SS là kết quả tốt nhất.”
“Được rồi, tan họp đi.”
Minh chủ dứt lời thì liền tắt video call.
Các nghị trưởng cũng lần lượt tắt cuộc gọi.
Màn hình máy chiếu trong phòng họp hoàn toàn biến thành hình ảnh giám sát của con Thú biến dị khổng lồ kia.
Phos minh chủ Hồ ngồi trong phòng họp nói: “Thú biến dị cấp S+ này mới vừa bước vào cấp S+ không lâu, cách thời điểm nó tiến hóa lên cấp SS còn xa, cho dù muốn đối phó nó trước khi nó bước vào cấp SS thì chúng ta cũng vẫn có đủ thời gian để suy nghĩ kế sách đối phó, Minh chủ tính việc lâu dài, suy xét kỹ càng hơn cũng là một chuyện tốt, dù sao thì việc này cũng vô cùng quan trọng.”
“Vâng.” Lâm Mộc gật đầu trả lời.
Làm như vậy đương nhiên là cách làm càng cẩn thận, an toàn hơn.
Nếu trực tiếp xông qua đánh nhau với Thể biến dị cấp S+ kia, tuy là sảng khoái, trực tiếp, thế nhưng độ rủi ro rất cao.
Suy nghĩ cho toàn cục, các nghị trưởng đưa ra quyết định càng cẩn thận và ổn thỏa hơn cũng không phải là việc gì đáng trách.
Sau khi rời khỏi phòng nghị sự.
Lâm Mộc nhìn bầu trời, nhịn không được cảm thán: “Mấy người chúng ta tuy đã đạt tới Kết Đan Cảnh, đã xem như là cường giả hàng đầu trong giới tu luyện, thế nhưng đứng trước mặt loại cường địch này, đứng trước đại sự, chúng ta vẫn cứ không làm gì được.”
Muốn đối phó với Thể biến dị cấp S+, toàn bộ giới tu luyện cũng chỉ có Minh chủ và sư phụ là có thể xuất chiến.
Bọn Lâm Mộc ngay đến tư cách ra tay cũng không có, căn bản không có cách nào thay đổi được thế cục.
Điều này khiến cho Lâm Mộc cảm thấy bất lực.
“Còn chưa đủ mạnh.” Lâm Mộc thổn thức cảm thán.
Tuy rằng với thực lực hiện giờ của anh có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng vẫn không có cách nào cống hiến một phần lực lượng của mình trong tình cảnh nguy nan này, chỉ có thể làm người đứng ngoài cuộc.
Loại cảm giác này khiến Lâm Mộc cảm thấy khó chịu.
“Sư đệ, cậu cũng không cần phải thở dài thườn thượt như thế, dù sao thời gian tu luyện của chúng ta còn ngắn, đạt đến Thiên Cương cảnh cũng không phải là chuyện dễ, cậu đã rất ưu tú rồi.” Thẩm Trạch Thiên vỗ vỗ vai Lâm Mộc.
“Vâng.” Lâm Mộc miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Hơn nữa con Thú biến dị khổng lồ kia trong thời gian ngắn quả thực cũng không gây nguy hiểm gì cho chúng ta, chúng ta vẫn còn thời gian suy nghĩ biện pháp đối phó, sư đệ, kế tiếp có kế hoạch gì không?” Thẩm Trạch Thiên nhìn Lâm Mộc, hỏi.
Lâm Mộc đáp: “Sư huynh, chúng ta đổi chiến lợi phẩm thành Liên minh tệ trước, sau đó anh đi bế quan đột phá Kết Đan Cảnh đỉnh phong đi.”
“Về phần em, em cũng muốn bế quan, toàn lực tìm hiểu cảnh giới, cầu sớm ngày bước vào Thiên Cương Cảnh.”
Lâm Mộc đã tiến vào bình cảnh, đề thăng cảnh giới chính là chuyện quân trọng nhất.
Chỉ có bước vào Thiên Cương Cảnh, thực lực đủ mạnh, thì khi đối mặt với Biến dị thú mạnh mẽ cấp bậc S, S+, Lâm Mộc mới có thể cống hiến được một phần sức lực.
“Được.” Thẩm Trạch Thiên gật đầu trả lời.
Sau đó hai người vào nơi trao đổi, đem toàn bộ chiến lợi phẩm đổi thành Liên minh tệ.
Lúc này đây, hai người tổng cộng săn giết được 4 Thú biến dị cấp A, một cấp A+, tổng cộng là 225 vạn Liên minh tệ.