"Cái gì?"
"Lâm...Lâm Mộc!?"
Khi nghe thấy cái tên này, Sài Thiệu cảm thấy như bị sét đánh, đầu óc ong ong rồi như nổ tung.
Lúc vừa biết Trần Uyển Nhi có người thương trong lòng, Sài Thiệu đã nghĩ đến rất nhiều người, nhưng có nằm mơ anh ta cũng chẳng ngờ người đó lại là Lâm Mộc.
Sắc mặt Sài Thiệu tái nhợt, anh ta không thể tin được: "Sao có thể... sao có thể là Lâm Mộc! Anh từng hỏi cậu ta, cậu ta nói em và cậu ta không phải bạn trai bạn gái… Lúc… lúc Lâm Mộc tham gia vào cuộc thi khảo nghiệm Nghị trưởng, anh từng nghe em nói không bao giờ có khả năng em thích cậu ta mà!
"Đó không phải lời thật lòng của tôi." Trần Uyển Nhi nói.
"Thật không ngờ, người thương trong lòng em lại là Lâm Mộc." Sài Thiệu cười buồn.
Tuy Sài Thiệu rất kiêu ngạo nhưng trong thâm tâm anh ta biết rõ Lâm Mộc quả thực là một chàng trai rất ưu tú, thậm chí anh ta còn bị Lâm Mộc vượt mặt và đánh bại.
Nhưng Sài Thiệu vẫn không cam tâm!
Sài Thiệu lập tức nói: “Uyển Nhi, một năm qua cậu ta không hề xuất hiện, còn anh thường xuyên dẫn em đi săn thể biến dị, anh thật sự không nhìn ra cậu ta tốt với em ở điểm nào! Anh có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với em. Chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ!”
"Sài Đạo sư, không thể so sánh như vậy được. Anh ấy đang bế quan tu luyện, tôi biết rất rõ anh ấy tốt với tôi như thế nào, trong lòng tôi không ai có thể thay thế được anh ấy." Trần Uyển Nhi nghiêm túc nói.
Sài Thiệu cất hoa đi, đột nhiên đứng dậy: “Uyển Nhi, cho dù em thích cậu ta thì hai người cũng chưa xác nhận mối quan hệ, đúng không?”
Sau khi im lặng một lúc, Trần Uyển Nhi gật đầu.
Điều này thực sự đúng.
"Anh là người không bao giờ chấp nhận thất bại. Vì em và cậu ta chưa xác nhận mối quan hệ nên anh sẽ tiếp tục theo đuổi em." Sài Thiệu kiên quyết nói.
Sài Thiệu nói tiếp: "Anh sẽ cho em thấy sự chân thành của anh, lát nữa anh sẽ liên lạc với Lâm Mộc để thách đấu cậu ta!"
"Sài Đạo sư, người... sao người lại thách đấu anh ấy? Lẽ nào người muốn gây rắc rối cho anh ấy?" Trần Uyển Nhi giật thót.
"Yên tâm, anh không gây phiền phức cho cậu ta đâu, anh chỉ muốn cạnh tranh công bằng qua thi đấu thôi. Một năm qua anh đã tiến bộ rất nhiều, anh muốn xem xem, rốt cuộc giữa anh và cậu ta, ai mạnh hơn ai!" Sài Thiệu nói to.
Sài Thiệu chắc chắn là một thiên tài trong giới tu luyện.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta dành gần hết thời gian cho tu luyện và không ra ngoài sinh sống.
Cũng bởi vậy, anh ta không có kinh nghiệm gì trong chuyện tình yêu.
Suy nghĩ của Sài Thiệu rất đơn giản, vì Trần Uyển Nhi thích Lâm Mộc, nên anh ta sẽ đánh bại Lâm Mộc và chứng minh cho Trần Uyển Nhi thấy rằng anh ta mạnh hơn Lâm Mộc!
Điều Sài Thiệu nghĩ đơn giản như vậy đấy!
Tuy anh ta từng bị Lâm Mộc đánh bại!
Nhưng anh ta đã đạt đến Đan Kết Cảnh đỉnh phong từ một năm trước, trong một năm này anh ta vẫn không ngừng nỗ lực tiến bộ và thu được kết quả không hề nhỏ.
Sài Thiệu nghĩ mình có cơ hội đánh bại Lâm Mộc.
Đây là sự tự tin của một thiên tài.
"Sài Đạo sư, người đừng như vậy được không? Đừng vì tôi mà gây phiền toái cho Lâm Mộc." Trần Uyển Nhi tự trách mình.
"Uyển Nhi, anh đã nói rồi, anh không gây khó dễ cho cậu ta, dù không biết đến tình cảm của em dành cho cậu ta, anh cũng sẽ khiêu chiến. Hơn một năm trước anh đã đặt mục tiêu là vượt qua Lâm Mộc! Em hãy chờ xem! ! ”