Chỉ là trong cuộc thi khảo nghiệm Nghị trưởng của Lâm Mộc, trước khi anh ta tung ra con át chủ bài của mình, Lâm Mộc đã bất ngờ bùng nổ và đánh bật anh ta khỏi võ đài, khiến anh ta mất cảnh giác và không có cơ hội sử dụng thủ đoạn đặc biệt đó.
Nhưng hôm nay, không bao giờ có chuyện anh ta bị đánh văng khỏi sân tập!
Anh ta tự tin rằng mình có thể sử dụng con át chủ bài để phân cao thấp với Lâm Mộc!
Cây giáo dài biến thành một luồng ánh sáng, trong nháy mắt đã vụt tới trước mặt Lâm Mộc với uy lực mạnh mẽ.
"Chuyện gì vậy? Đòn công kích sắp đổ vào người Chỉ huy trưởng Lâm rồi, sao trên tay anh ấy vẫn không có vũ khí nào cả? Tại sao anh ấy vẫn chưa xuất chiêu?"
Mọi người đều ngạc nhiên quá đỗi.
Ngay khi đòn tấn công sắp ập vào người Lâm Mộc, anh đã di chuyển!
Vút!
Chỉ thấy Lâm Mộc lập tức dậm chân bay lên cao với tốc độ kinh người, trong nháy mắt anh đã nhảy lên độ cao 100 mét!
Đòn công kích của Sài Thiệu đã thất bại ngay lập tức.
Khi Lâm Mộc nhảy lên không trung, một luồng khí tức mạnh hơn luồng khí tức của Sài Thiệu gấp nhiều lần đã tỏa ra từ cơ thể Lâm Mộc.
"Khí tức này… khủng khiếp quá!"
"Đây hoàn toàn không phải khí tức của Kết Đan Cảnh!"
"Đây... Đây là Thiên Cương Cảnh sao?!"
"Trời ạ! Chỉ huy trưởng Lâm đã đạt đến Thiên Cương Cảnh rồi!!!"
Khi cảm nhận được khí tức tỏa ra từ Lâm Mộc, tất cả các thành viên liên minh vây quanh sân tập đều trợn mắt há hốc mồm!
Lâm Mộc có thể lơ lửng trên không mà không bị rơi, đây chính là khả năng bay trên không của Thiên Cương Cảnh!
Phải, chính là năng lực mà chỉ có tu hành giả đạt tới cảnh giới Thiên Cương mới có được!
Liên minh đã sinh ra một cường giả Thiên Cương Cảnh khác rồi sao?
Đây chắc chắn là một tin tức bùng nổ!
Khi đòn công kích của Sài Thiệu thất bại, anh ta ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc trên không, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, đáy mắt anh ta chất chứa sự kinh ngạc, bàng hoàng và không thể tin được!
Chẳng ngờ mới một năm không gặp, Lâm Mộc đã tiến vào Thiên Cương Cảnh rồi!
Đối với Sài Thiệu, tin tức này hệt như sét đánh giữa trời quang!
Lâm Mộc lơ lửng trên không, dưới ánh mắt của mọi người, nói: “Nghị trưởng Sài, ban nãy tôi không muốn giao đấu và nói anh không phải đối thủ của tôi, không phải tôi coi thường anh, mà quả thực anh không thể giao đấu với tôi. Anh thậm chí không thể chạm vào tôi, đó là một cuộc chiến hoàn toàn không cân sức giữa Kết Đan Cảnh và Thiên Cương Cảnh!”
"Lâm Mộc, cậu ... sao cậu lên Thiên Cương Cảnh nhanh như vậy? Sao có thể chứ?" Sài Thiệu nhìn chằm chằm vào Lâm Mộc trên bầu trời, khuôn mặt đong đầy vẻ không thể tin nổi.
Nhưng dù anh ta cảm thấy khó tin đến đâu thì đây cũng đã là sự thật rành rành trước mắt anh ta.
"Nghị trưởng Sài, cuộc thách đấu này có thể kết thúc chưa?" Lâm Mộc lơ lửng trên không nói.
Cây thương trong tay Sài Thiệu rơi xuống đất!
Sắc mặt anh ta tái nhợt, anh ta hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu nữa.
"Tôi…. tôi nhận thua!" Sài Thiệu nhắm mắt lại, lắc đầu nói.
Có một khoảng cách vô cùng lớn giữa Thiên Cương Cảnh và Kết Đan Cảnh.