Nếu Lâm Mộc tiếp tục lơ lửng trên không như thế này, Sài Thiệu sẽ chẳng thể đến gần Lâm Mộc, chẳng thể phát huy được ưu thế sử dụng vũ khí lợi hại của mình thì làm sao anh ta có thể chiến đấu?
Đây thực sự là một cuộc chiến hoàn toàn không cân sức!
Nếu còn tiếp tục giao đấu, anh ta sẽ chỉ chuốc nhục cho chính mình mà thôi!
Sài Thiệu nghĩ đến chuyện một năm qua anh ta vẫn luôn khổ luyện và ngây thơ cho rằng sau một năm anh ta có thể giao chiến ngang tài ngang sức với Lâm Mộc, thậm chí còn có cơ hội chiến thắng.
Đến bây giờ Sài Thiệu mới nhận ra suy nghĩ của mình thật nực cười.
Hiện tại, anh ta cũng ý thức được, thực lực của mình kém xa Lâm Mộc.
Nghe Sài Thiệu thừa nhận thất bại, Lâm Mộc lập tức đáp xuống sân tập, dừng lại trước mặt Sài Thiệu.
Lâm Mộc nhặt ngọn giáo mà Sài Thiệu đánh rơi trên mặt đất, đưa cho Sài Thiệu, đồng thời nói:
"Nghị trưởng Sài, đừng nản lòng, tôi chờ anh ở Thiên Cương Cảnh. Nếu như anh có thể bước vào Thiên Cương Cảnh, tôi sẽ tỉ thí với anh, thế nào?"
"Yên tâm, tôi sẽ không từ bỏ ngay đâu!" Sài Thiệu nghiến răng và nói một cách kiên quyết.
Hiện tại Lâm Mộc đã tiến vào Thiên Cương Cảnh, Sài Thiệu cũng hạ quyết tâm nhất định phải đột phá Đại bình cảnh để tiến lên cảnh giới Thiên Cương!
Anh ta phải tiếp tục đuổi theo bước chân của Lâm Mộc!
"Được, tôi rất mong chờ anh tiến vào Thiên Cương Cảnh." Lâm Mộc mỉm cười.
Vừa nãy, khi đối mặt với đòn tấn công của Sài Thiệu, Lâm Mộc chỉ bay lên không trung và thậm chí không hề xuất chiêu.
Lâm Mộc làm như vậy chẳng những vì không muốn khiến Sài Thiệu bị thương mà còn vì không muốn đả kích anh ta thêm nữa!
Suy cho cùng, Lâm Mộc luôn cảm thấy Sài Thiệu cũng là một người có tài và là một hảo hán!
Nếu không có anh, có lẽ Sài Thiệu sẽ là thiên tài tỏa sáng nhất trong thế hệ trẻ của liên minh.
"Lâm Mộc, bây giờ tôi không còn thấy ngạc nhiên khi Trần Uyển Nhi thích cậu nữa. Vì Sài Thiệu tôi thực sự thua kém cậu nên trước khi đuổi kịp cậu, tôi sẽ không làm phiền Trần Uyển Nhi nữa, nhưng tôi sẽ không từ bỏ cô ấy!” Sài Thiệu nói.
Dứt lời, anh ta cầm lấy cây giáo Lâm Mộc đưa cho rồi nhanh chóng rời khỏi sân tập.
Lúc này, vô số cặp mắt ngưỡng mộ và ghen tị trên sân đều tập trung vào Lâm Mộc, bầu không khí mỗi lúc một ồn ào xôn xao.
Mọi người đều đang kích động bàn tán.
Lâm Mộc bước vào Thiên Cương Cảnh đồng nghĩa với việc liên minh có thêm một cường giả Thiên Cương!
Đây đương nhiên là một tin tức tuyệt vời cho toàn bộ liên minh!
“Tất cả giải tán đi.”
Lâm Mộc ra lệnh cho các thành viên giải tán rồi quay người rời khỏi sân tập.
…
Tin tức Lâm Mộc công khai thi triển năng lực của cảnh giới Thiên Cương đã lan truyền nhanh chóng khắp liên minh.
Kênh cộng đồng liên minh vốn không mấy sôi động bỗng chốc bùng nổ.
Các thành viên không có mặt tại trụ sở liên minh và các Nghị trưởng đang canh giữ thành phố an toàn bên ngoài cũng nhanh chóng biết được tin này.
"Haha, thật tốt. Một tu hành giả Thiên Cương Cảnh mới đã ra đời. Liên minh của chúng ta lại có thêm một nhân vật đủ mạnh mẽ để chống lại kẻ thù lớn mạnh rồi!"
Hầu hết các Nghị trưởng đều vui mừng khôn xiết sau khi biết tin này.
Bên trong nơi ở của Thẩm Trạch Thiên.
Thẩm Trạch Thiên đang mải luyện kiếm pháp trong sân nên đương nhiên không biết đến tin tức ngập tràn trên kênh cộng đồng liên minh.
"Anh Thẩm, tin tức lớn! Haha, tin tức lớn nè!"
La Văn Thành hưng phấn chạy vào trong sân.