Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

Sau khi nghe thấy giọng nói của con thú, Lâm Mộc có thể lập tức khẳng định, giọng nói anh nghe được ban nãy khi giao đấu với binh lính được tạo ra bởi trận pháp chính là giọng nói của con thú trước mặt!

Con thú thực sự có thể nói được tiếng người!

Điều này khiến Lâm Mộc chấn động không thôi.

“Ngươi… rốt cuộc ngươi là thứ gì?” Lâm Mộc cảnh giác nhìn nó, nắm chặt thanh kiếm trong tay và sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Lâm Mộc phát hiện ra mắt con thú không hề có màu đỏ.

Nói cách khác, nó chẳng phải Thú biến dị.

Nhưng thân hình cao bảy tám mét và khí thế của nó khiến Lâm Mộc có một cảm giác áp bức không nhỏ.

Con thú có thể nói được tiếng người, chứng tỏ nó không hề đơn giản.

Mãnh thú không trả lời câu hỏi của Lâm Mộc mà chỉ nở một nụ cười hưng phấn: "Lần cuối cùng có người tới cánh cửa này là năm trăm năm trước."

"Nếu đánh bại ta, ngươi mới có thể tiến vào cánh cửa này. Bên trong có thứ hay ho đang chờ đợi ngươi đó! Nhưng nếu thất bại, ngươi cũng sẽ chết ở đây giống như bọn họ!"

Mãnh thú vừa nói vừa chỉ vào hai bộ xương trắng bên cạnh.

Lâm Mộc giật mình: "Có lựa chọn thứ ba không?"

"Lựa chọn thứ ba là chạy ra ngoài trước khi ra tay! Co đầu rụt cổ bỏ chạy thì ngươi có thể sống sót, nhưng đó là lựa chọn của kẻ hèn nhát. Ta đã không cử động cơ bắp và xương cốt của mình trong năm trăm năm. Ta khuyên ngươi nên chọn chiến đấu với ta và để ta vận động chút xương cốt." Con thú vừa nói vừa vặn các khớp trên cơ thể, phát ra âm thanh rắc rắc, dáng vẻ nó bây giờ trông vô cùng hiếu chiến.

Lâm Mộc nhìn hai khối xương trắng trước cửa đá, sau đó lại nhìn mãnh thú, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

"Được, vậy ta cho ngươi được thỏa nguyện! Chiến đấu!" Lâm Mộc cầm kiếm trong tay, ánh mắt kiên định.

Đến cũng đến rồi.

Hơn nữa mãnh thú cũng vừa nói, nếu đánh bại nó, anh có thể đi qua cánh cửa này, bên trong có thứ hay ho đang chờ anh. Lâm Mộc chắc chắn không muốn chọn lựa cách thứ ba: Không chiến đấu, dứt khoát nhận thua rời đi!

Tuy nhận thua và rời đi có thể đảm bảo an toàn. Nhưng, khi Lâm Mộc nghĩ đến sự sống ngoài trái đất, anh càng kiên định với lựa chọn phải chiến đấu!

Một khi sự sống ngoài trái đất đổ bộ lên địa cầu, không ai có thể nói trước điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, Lâm Mộc không muốn giao vận mệnh của chính mình cùng số phận của trái đất cho sự kiểm soát của sự sống ngoài trái đất.

Vậy thì Lâm Mộc nhất định phải khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn!

"Rất tốt. Tuổi đời còn trẻ mà rất can đảm!"

"Nhưng nếu ngươi chỉ có dũng khí mà không có thực lực thì ngươi vẫn sẽ chết! Ta nói thật cho ngươi biết, đối với ta, tu vi Thiên Cương Cảnh trung kỳ của ngươi chẳng nhằm nhò gì!"

"Chịu chết đi!" Con thú gầm lên một tiếng rồi đột nhiên lao vào Lâm Mộc, nó vung lòng bàn tay to như cối xay và tát mạnh về phía Lâm Mộc.

Vù!

Một luồng gió mạnh kinh người cuốn tới, uy lực vô cùng khủng khiếp.

"Ngươi biết ta đang ở Thiên Cương Cảnh trung kỳ ư?" Lâm Mộc kinh ngạc.

Lâm Mộc nhớ lại, khi anh tấn công trận pháp trước cánh cửa đầu tiên, con thú này đã nói chuyện với anh.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi nó biết rõ thực lực của anh, bởi những làn sóng anh phóng ra khi thôi động Hủy Diệt Thủ đã bị con thú cảm nhận được.

"Chiến đấu đi!" Trong mắt Lâm Mộc tràn đầy ý chí chiến đấu, Chí Tôn Tích cấp sáu ngay lập tức bộc phát và phun ra điên cuồng.

Lâm Mộc có thể cảm nhận được một loại sức mạnh áp bức từ con thú này, vì vậy anh đã khiến Chí Tôn Tích cấp sáu bạo phát ngay khi vừa thoát khỏi tay anh.

Advertisement
';
Advertisement