Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

Bây giờ, chí ít thì thân xác của Lâm Mộc cũng thuộc cấp độ Linh thể sơ giai.

Lâm Mộc chịu đựng cảm giác áp bức, tiến về phía trước từng chút một, anh cảm thấy hiện tại không có vấn đề gì lớn.

Nhưng càng tiến về phía trước, ánh sáng càng không ngừng tiếp tục rơi vào Lâm Mộc, cảm giác áp bức càng ngày càng mạnh.

Vốn dĩ Lâm Mộc vẫn có thể thong thả như đi dạo, nhưng càng tiến về phía trước, bước chân của anh mỗi lúc một nặng nề và khó khăn hơn.

Lúc này Lâm Mộc đã đi được nửa hành lang.

Sau khi đi được nửa chặng đường, cảm giác áp bức này bỗng tăng lên rất nhiều.

Mỗi khi Lâm Mộc đặt chân xuống đất là một âm thanh 'cộp cộp’ lại vang lên rất to.

Lúc này, Lâm Mộc như cảm thấy một ngọn núi khổng lồ đè lên lưng anh.

Trán anh rịn mồ hôi dày đặc, nhưng anh vẫn kiên trì, mỗi bước đi đều khó khăn và nặng nề.

Và sau mỗi bước, áp lực này lại tăng lên!

Lúc này, còn một phần ba quãng đường.

Nhưng, hai chân Lâm Mộc run đến độ không thể khống chế, tựa như không chống đỡ nổi.

Áp lực mạnh mẽ khiến Lâm Mộc cảm thấy toàn thân đau nhói.

Mồ hôi rơi xuống như những hạt mưa trên má, sắc mặt và đôi môi của Lâm Mộc trở nên tái nhợt.

"Tiếp nào!"

Lâm Mộc nghiến răng, khó khăn nhấc chân lên và tiến về phía trước.

Bây giờ ngay cả việc nhấc chân lên cũng trở nên quá đỗi gian nan với anh.

Lâm Mộc nâng bàn chân lên từng chút một rồi đặt xuống bộp một tiếng, sau đó tiếp tục nhấc chân thứ hai lên một cách khó khăn.

"Nhóc con, ngươi đã đạt tới cực hạn, nhưng vẫn còn ⅓ quãng đường, đoạn đường sau cùng này khó khăn hơn rất nhiều so với ⅔ chặng đường trước đấy, chỉ cần ngươi quay đầu lại, áp lực từ trận pháp sẽ dừng lại." Con thú đứng ở điểm xuất phát nói.

Lâm Mộc nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Anh đã đi được hai phần ba chặng đường.

Trong hành trình này, nửa đầu đi thì dễ nhưng càng về sau càng gian nan.

Độ khó ngày càng tăng, xét tình hình này thì 1/3 chặng đường còn lại chắc hẳn sẽ khó khăn hơn ban nãy rất nhiều.

Lâm Mộc đương nhiên biết rõ, thân thể hiện tại của anh sắp không chống đỡ thêm được nữa.

“Cứ vậy mà từ bỏ và kết thúc cuộc khám phá di tích này ư?”

Lâm Mộc thực sự không muốn từ bỏ.

Chỉ cần đi qua đoạn đường này là anh có thể lấy được bảo bối mà chủ nhân của con thú để lại, đồng thời có thể sử dụng con thú này cho mục đích riêng của mình!

Thậm chí, Lâm Mộc còn muốn tìm hiểu về bố cục và lịch sử của thế giới trong quá khứ thông qua mãnh thú.

Nếu mọi chuyện kết thúc ở đây thì há chẳng phải mọi nỗ lực đều đổ sông đổ bể hay sao?

Nhưng nếu kiên trì thì vẫn còn một phần ba chặng đường phải bước tiếp, và xét theo độ khó tăng dần trước đó thì gian nan chờ đợi anh sẽ vô cùng lớn!

"Không!"

Niềm tin kiên định trong lòng Lâm Mộc khiến anh không thể từ bỏ.

Nhất là khi nghĩ đến sinh vật ngoài trái đất, Lâm Mộc càng quyết tâm lấy được bảo vật của di tích này.

Lâm Mộc cố gắng nhấc chân lên lần nữa, toàn bộ cơ bắp ở chân đau nhức như bị xé toác, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc.

Mỗi bước đi đều trở nên cực kỳ chậm chạp.

Nhưng vẫn còn một chặng đường dài trước khi kết thúc.

"Vẫn muốn đi tiếp sao? Ngươi thích đùa giỡn với mạng sống của mình thế cơ à?" Trong mắt mãnh thú lộ ra vẻ kinh ngạc.

Quyết tâm của Lâm Mộc vượt xa sự mong đợi của nó.

Sau khi đi thêm một đoạn.

Khi Lâm Mộc nhấc chân định bước thêm một bước nữa thì anh chợt cảm thấy chân mình đau dữ dội, hai chân anh bỗng mềm nhũn, không vững mà ngã xuống đất.

Advertisement
';
Advertisement