Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

"Chết tiệt!"

Lâm Mộc nặng nề ngã xuống đất, cảm giác như có một ngọn núi lớn đang đè lên mình.

Anh muốn đứng dậy nhưng việc đó vô cùng khó khăn.

Ngay cả việc đứng dậy cũng khó dường ấy thì làm sao anh có thể về đích?

"Hãy từ bỏ đi! Còn một chặng đường dài phía trước, ngươi đã ngã xuống đất thì làm sao có thể tiếp tục chứ? Chỉ cần bỏ cuộc và quay lại, áp bức sẽ chấm dứt và nỗi đau sẽ biến mất." Quái thú nói.

"Không!" Lâm Mộc nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, con ngươi của anh đã đầy tơ máu.

Nếu không thể đứng dậy thì hãy bò về phía trước!

Sau đó, Lâm Mộc bò về phía trước từng chút một.

Khi đứng và bước đi, anh cần có sự hỗ trợ từ đôi chân để tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng khi bò như này, toàn bộ cơ thể của Lâm Mộc đều dồn lực trên mặt đất.

“Chẳng ngờ thằng nhóc này lại liều mạng đến thế?” Mãnh thú lộ vẻ kinh hãi.

Lâm Mộc bò về phía trước từng chút một, mỗi lần anh nhích được một khoảng nhỏ thì ánh sáng chiếu vào người anh lại gia tăng áp lực!

Vẫn còn gần một phần ba quãng đường và còn khá xa mới đến đích.

Lâm Mộc không nhìn vạch đích nữa mà chỉ tiếp tục cố gắng hết sức bò về phía trước, bởi vì anh biết mình sẽ cảm thấy tuyệt vọng khi thấy vạch đích vẫn còn quá xa.

Trừ khi không thể bò tiếp, bằng không Lâm Mộc sẽ không bỏ cuộc!

Bò về phía trước được một lúc, Lâm Mộc cảm thấy màng nhĩ rung lên, máu mũi chảy ra từ lỗ mũi, thân thể anh cũng không khỏi run rẩy.

Áp lực lúc này đã đạt đến mức cực kỳ đáng sợ!

Lâm Mộc đã đi được ba phần tư chặng đường, chỉ còn lại một phần tư cuối cùng!

Đột nhiên, ánh sáng bắt đầu mờ dần.

Áp lực tác động lên Lâm Mộc đột nhiên tiêu tan.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Sự thay đổi đột ngột này khiến Lâm Mộc giật thót.

Anh đâu có bỏ cuộc, vậy tại sao áp lực lại biến mất?

Sau khi xác nhận không còn áp lực, Lâm Mộc thở hổn hển, cơn đau trên cơ thể cũng tiêu tán, chỉ còn di chứng sót lại khi phải chịu áp bức từ lúc trước.

Sau vài giây thở hổn hển.

Lâm Mộc lập tức hỏi Mãnh thú: "Có chuyện gì vậy? Ta không hề bỏ cuộc! Tại sao áp lực lại biến mất? Chuyện quái gì đang xảy ra thế?"

Theo Lâm Mộc thấy, nếu như áp lực biến mất giữa đường thì chỉ có một khả năng, anh đã thất bại!

Lâm Mộc nghĩ hoài không ra, anh đâu có quay người bỏ cuộc, tại sao áp lực lại biến mất?

Đây chẳng phải đang giỡn mặt với anh ư?

Vất vả lắm anh mới kiên trì được cho đến bây giờ!

"Nhóc con, ngươi không thua đâu, khảo nghiệm vẫn chưa kết thúc, nhanh tiến về trước đi, ngươi thật may mắn."

"Ta chưa thua ư? Khảo nghiệm vẫn chưa kết thúc? Ngươi đang đùa gì thế? Áp lực đã biến mất, sao khảo nghiệm lại chưa kết thúc?" Lâm Mộc tức giận nói.

“Chỉ cần ngươi có thể tiếp tục tiến về phía trước thì chẳng phải ngươi sẽ có thể chứng minh ta không nói dối sao?” Mãnh thú không nói nên lời.

Nghe xong, Lâm Mộc không bận tâm nữa mà dứt khoát bước về phía trước.

Chỉ cần có thể đi đến cuối cùng là có thể lấy được bảo vật.

Vì vậy Lâm Mộc đứng dậy khỏi mặt đất, kéo lê thân thể yếu ớt và khó chịu của mình, đi về phía trước.

Khi Lâm Mộc tiếp tục tiến về phía trước, áp lực vẫn chưa xuất hiện.

Mỗi bước đi, anh đều cảm thấy thư giãn đến mức không thể tin được!

Nhưng Lâm Mộc vẫn không dám xem nhẹ, trong một phần tư đoạn đường cuối cùng, nếu không có áp lực ngăn cản anh thì liệu sẽ có 'cái bẫy' nào khác hay không?

Lâm Mộc đi tiếp và không ngừng cảnh giác với những phiền phức có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Advertisement
';
Advertisement