“Còn phải nói hả? Đừng nói 24 giờ, cậu ta còn chẳng thể kiên trì nổi mười hai giờ ấy!” Thanh tra Lỗ cười nói.
Thẩm Trạch Thiên không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Mộc ở phía trước, trong lòng anh ta vô cùng lo lắng cho Lâm Mộc.
Chừng một giờ sau, sắc mặt Lâm Mộc bắt đầu thay đổi.
“Khảo nghiệm này quả nhiên không đơn giản!” Lâm Mộc thầm than không ổn.
Ban đầu anh chỉ cảm nhận được luồng áp lực, nhưng trong cơ thể chỉ cảm thấy không mấy dễ chịu.
Thời gian trôi đi, Lâm Mộc dần thấy khó chịu.
Giống như vác thứ gì đó không nặng trên lưng, khi mới bắt đầu vô cùng dễ dàng. Nhưng vác lâu rồi sẽ thấy lưng đau eo mỏi, điều này vốn là một đạo lý rồi.
Sau một giờ kiên trì trong Nhãn Trấn, Lâm Mộc đã ý thức được vấn đề này.
Điểm khó của thử thách nằm ở thời gian! Cảm giác khó chịu sẽ tăng lên từng chút một khi thời gian trôi qua.
Mấy thành viên trong liên minh đi qua lối này, trông thấy hai vị Thanh tra viên cùng giám sát một người thì tò mò đưa mắt nhìn vài lần.
Thậm chí còn có thành viên dò la xem vị Thanh tra viên nào là Đạo Sư đưa ra khảo nghiệm cho người mới kia, khi biết đây là thử thách của Vũ nghị trưởng, yêu cầu phải kiên trì tới 24 giờ trong Nhãn Trấn, đám người không khỏi chắc lưỡi hít hà.
“Gì cơ? Ở trong Nhãn Trấn lâu như vậy ư? Sao mà làm được?”
“Người mới này thật đáng thương, vừa tới liên minh đã phải tiếp nhận khảo nghiệm khó nhằn tới vậy!”
“Ai bảo cậu ta chọn Nghị Trưởng làm Đạo Sư? Có điều khảo nghiệm của Vũ nghị trưởng quá khó nhằn rồi!”
Đám người đứng xem không khỏi cảm khái.
Phần lớn thành viên liên minh đứng xem đều nhanh chóng rời đi, dù sao họ cũng biết đây là khảo nghiệm không có khả năng hoàn thành.
Nhưng vẫn còn một số ít đứng lại để quan sát.
Ba giờ sau.
Trán Lâm Mộc đã túa vài giọt mồ hôi.
Theo như Sư huynh nói, tu sĩ khác muốn gia nhập Tổng bộ của Liên minh đều phải trải qua khảo nghiệm gì đó, còn Linh Phách Cảnh thì được sắp xếp thử thách kiên trì năm giờ đồng hồ trong Nhãn Trấn.