"Và những người được cử đến, một khi họ đi qua cây cầu thì không có thiết bị liên lạc nào có thể tiếp cận được họ."
"Sau đó có hai vị thanh tra cũng chủ động tới đó, muốn thăm dò tìm cơ hội, nhưng cuối cùng kết quả vẫn bị mất tích ở đó."
"Kể từ đó, không có người nào dám vào thăm dò Thâm Uyên Thành này nữa, trở thành di tích cổ đại chỉ mới được phát hiện nhưng chưa được khai phá."
Lâm Mộc nghe vậy cũng kinh ngạc.
Trước đây anh chưa bao giờ nghe nói về những điều kỳ lạ như này.
“Minh Chủ Liên Minh không dám thăm dò Thâm Uyên Thành này sao?” Lâm Mộc khó hiểu.
Loa Mạt mỉm cười: "Nếu như Minh Chủ còn trẻ thì có thể ngài ấy vẫn sẽ đi, nhưng hiện tại hắn đã đạt tới đỉnh phong trong giới tu luyện, cho nên cũng không cần mạo hiểm như vậy."
"Đó không chỉ là vấn đề có to gan hay không, mà là sự bất cân xứng giữa rủi ro và lợi ích. Không ai biết trong Thâm Uyên Thành có gì, và khả năng một đi không trở lại là cực kỳ cao."
"Mọi người đều biết rằng không đáng để chấp nhận rủi ro lớn như vậy cho một cơ hội không chắc chắn."
"Cho dù có Minh Chủ có muốn đi, tôi nghĩ tất cả các Nghị Trưởng cũng sẽ phản đối, bởi vì quá nguy hiểm, Minh Chủ rất quan trọng với Liên Minh, không thể để mất ngài ấy. "
Lâm Mộc gật đầu: "Cũng đúng."
Mục Nghị Trưởng nói tiếp: "Di tích cổ này đã được phát hiện, nhưng chưa được khám phá, hoặc chưa được khám phá hết, hơn nữa cũng còn một số di tích nữa."
"Hầu hết lý do chúng chưa được khám phá đầy đủ là vì những di tích cổ đại này quá nguy hiểm."
"Trong số những tích này, Thâm Uyên Thành tôi vừa nhắc tới là nguy hiểm nhất!"
Lâm Mộc không hiểu nói: "Con nghĩ những di tích chưa khai phá hết sẽ giá trị cao nhất, bởi vì nó còn có những cơ hội vẫn chưa bị ai lấy đi."
Lạc Thần Cốc mà Mục Nghị Trưởng nói đến lúc trước là một di tích không quá nguy hiểm, bởi vì nó đã thăm dò kỹ càng, Liên Minh cũng biết rõ tình huống bên trong.
Nhưng cơ hội tốt nhất ở đó đã bị lấy đi, tuy rằng không có nguy hiểm, nhưng là chắc chắn sẽ không thu được gì quá lớn.
"Haha, đó là đương nhiên, mỗi cái đều có ưu và khuyết điểm riêng. Đối với một tu hành giả chưa từng khai phá di tích cổ nào như cậu, khám phá được di tích Lạc Thần Cốc đã là quá tốt rồi, hơn nữa cũng không có rủi ro." Mục Nghị Trưởng mỉm cười nói.
Mục Nghị Trưởng tiếp tục: "Tất nhiên, những gì tôi vừa nói đều là những di tích cổ đại đã được phát hiện. Chắc hẳn trên thế giới còn có một số di tích mà chúng ta còn chưa khám phá hết."
“Mục Nghị Trưởng, người nói những thứ này với con, chẳng lẽ là muốn đi thăm dò những di tích đó sao?” Lâm Mộc đoán thử.
Mục Nghị Trưởng bưng chén trà lên, vừa uống trà vừa nói: "Đúng vậy, gần đây Liên Minh sẽ tổ chức một nhóm người đi tới di tích Lạc Thần Cốc và di tích ở sa mạc Tak mà ta vừa nhắc tới để thăm dò và trải nghiệm, phần thưởng là Liên Minh tệ."
"Những di tích này đều là do Liên Minh thăm dò, trước đây Liên Minh sẽ không dễ dàng khai phá hai di tích này, bởi vì càng thăm dò nhiều, giá trị của chúng sẽ càng thấp."
"Trước đây, Liên Minh chỉ thỉnh thoảng dùng phế tích để thăm dò trình độ trong một số cuộc thi để làm phần thưởng cho chức vô địch."