g khí mấy lần.
Động tác của Lý Phong rất giống với mấy thầy bói trong phim truyền hình.
Động tác này của Lý Phong khiến Hứa Mộc Tình và những người bên cạnh ngây ra.
"Oa, anh rể, anh giỏi quá!"
"Anh còn biết xem bói nữa cơ đấy".
Lý Phong cười nhạt nói: "Không phải anh đã nói với em sao, khi còn bé đi ăn xin ở ven đường anh đã gặp một lão ăn mày".
"Ông ấy đã dạy anh mẹo này".
Mọi người gần đó, bao gồm cả Edek, bất giác trợn tròn mắt.
Không ai tin lời Lý Phong.
Hành động này của Lý Phong lại mở mang thêm tầm mắt cho Hứa Mộc Tình.
Thường ngày, Lý Phong giống như một viên kẹo dẻo, luôn dính lấy mình.
Ngày nào cũng cười hihi bắt nạt mình.
Hứa Mộc Tình hiếm khi nhìn thấy mặt thật của Lý Phong.
Cũng không rõ Lý Phong có bao nhiêu mặt.
Hơn nữa ở với Lý Phong càng lâu, tiếp xúc càng nhiều, Hứa Mộc Tình càng có thể cảm nhận được sự đa dạng của Lý Phong.
Theo quan điểm của Hứa Mộc Tình, Lý Phong đơn giản là một người toàn năng.
Thật tuyệt khi có một người chồng như vậy!
Ngay sau đó, Lý Phong đã tính được ngày sinh tháng đẻ của Hứa Hạo Nhiên.
Anh nói với Hứa Hạo Nhiên.
“Ngũ hành của em thuộc nguyên tố Kim, khi sinh ra dương hỏa khá nặng”.
"Quỳ Thủy khá nhẹ, vì vậy la bàn mới chỉ vào em".
"Nói cách khác, việc tìm đường đi tiếp theo là tùy thuộc vào em đó".
"Hả?"
Hứa Hạo Nhiên chỉ vào mình.
"Anh rể, em không quen nơi này, sao em biết đi hướng nào tiếp được?"
Lý Phong suy nghĩ một chút: "Nói cho anh biết, trong lòng em giờ điều làm em khó chịu nhất là cái gì?"
Hứa Hạo Nhiên vừa khóc vừa nói: "Tất nhiên đó là tình yêu tan vỡ rồi".
"Thế so hai cuộc tình với nhau, cái nào đau hơn?"
Hứa Hạo Nhiên suy nghĩ một lúc, cuối cùng ôm trán thở dài thườn thượt.
"Cả hai đều đau".
"Lần đầu tiên là Âu Dương Diểu Diểu, lần thứ hai là Viên Đa Đa".
"Chữ Diểu, có ba chữ thủy". ( Cấu tạo chữ tiếng Trung)
"Thêm chữ đa (nhiều) trong Đa Đa nữa".
Lý Phong hai mắt sáng lên, lập tức nói: "Anh biết rồi, vậy chúng ta sẽ đi theo hướng dòng nước".
"Hơn nữa, cuối cùng sẽ được đến được nơi mà các dòng nước hội tụ".
Sau đó, Lý Phong ngay lập tức đưa tay ra với Hứa Hạo Nhiên.
Trước khi Hứa Hạo Nhiên kịp phản ứng, Lý Phong đã bứt một sợi tóc trên đầu Hứa Hạo Nhiên.
Lý Phong để sợi tóc này vào thìa của la bàn.
Sau đó, anh vỗ nhẹ nó ba lần bằng cả hai tay.
Đột nhiên, la bàn đang lơ lửng trên không, nhanh chóng rơi xuống đất!
"Ầm!"
Lý Phong nhấc chân trực tiếp giẫm nát la bàn.
Sau khi la bàn bị giẫm nát, bên trong liền xuất hiện một cái Bát Quái.
Lý Phong nhặt Bát Quái bỏ vào trong túi, sau đó hỏi Lý Đông Đông.
"Có bất kỳ dòng nước xung quanh đây không".
"Những dòng nước này phải kết hợp lại với nhau để tạo thành một hồ nước"
Lý Đông Đông gật đầu: "Có thì có, nhưng chúng ta phải trở về làng Song Ngư".
"Sau làng có một cái hồ rất đẹp".
Khi Lý Đông Đông nói điều này, Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức bật dậy.
Cậu ta chỉ lên bầu trời trên đầu và nói: "Không phải đấy chứ, chúng ta trở lại làng Song Ngư thì đã là đêm rồi".
"Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra ở nơi đó vào ban đêm chứ?"
Hứa Mộc Tình thì thào: "Hay là, cắm trại ngoài làng mà không vào làng thì sao?"
Kỳ thật, Hứa Mộc Tình trong lòng cũng có phần sợ hãi.
Edek gật đầu: "Tôi đồng ý".
"Tôi không tin vào ma và thần thánh, nhưng không có nghĩa là tôi không kính sợ".
Chương 648: Bọ ngựa bắt ve sầu
Khi đám Lý Phong quay người đi xuống núi, tiến về làng Song Ngư lần nữa.
Thì Tần Vạn Hào và Mallory cũng dẫn người từ phía khác của ngọn núi đi tới.
Họ nhanh chóng đến đình và nhìn thấy chiếc la bàn đã bị giẫm nát trên mặt đất.
Tần Vạn Hào nói: "Vừa rồi la bàn bị đập vỡ, tôi phát hiện Lý Phong lấy từ trong đó ra một cái Bát Quái".
"Không biết công dụng của thứ đó là gì nhỉ?"
Mallory lạnh lùng giễu cợt: "Quan tâm đến chuyện đó làm gì, cứ bám theo bọn chúng là được".
"Theo cách nói người Hoa Hạ các ông, thì bây giờ chúng ta là chim sẻ!"
Tần Vạn Hào bật cười.
"Hahahaha, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau!"
"Cậu Mallory thật là thông thái, đã mở mang tầm mắt cho tôi!"
Hai người khen nhau đôi lời.
Nói xong mỗi người mang theo mục đích riêng dẫn người vào rừng núi, tiếp tục đi theo đám người Lý Phong.
Màn đêm buông xuống.
Tần Vạn Hào theo dám Lý Phong trở lại làng Song Ngư.
Lúc này Tần Vạn Hào mới nhíu mày: "Tại sao bọ