Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau!"



"Cậu Mallory thật là thông thái, đã mở mang tầm mắt cho tôi!"



Hai người khen nhau đôi lời.



Nói xong mỗi người mang theo mục đích riêng dẫn người vào rừng núi, tiếp tục đi theo đám người Lý Phong.



Màn đêm buông xuống.



Tần Vạn Hào theo dám Lý Phong trở lại làng Song Ngư.



Lúc này Tần Vạn Hào mới nhíu mày: "Tại sao bọn chúng lại trở về?"



"Chả nhẽ chúng đã phát hiện ra chúng ta?"



Mallory lắc đầu tự tin.



"Làm gì có chuyện đó".



"Điều duy nhất có thể giải thích là kho báu rất có thể nằm ở ngôi làng này, nếu không chúng sẽ không quay trở lại".



Ngay sau đó Tần Vạn Hào phát hiện ra rằng Lý Phong và những người khác đang dựng lều bên ngoài ngôi làng.



Ông ta không khỏi tò mò nói: "Thật kỳ quái, tại sao bọn họ không vào làng?"



"Trong núi sâu, rừng già ít nhiều sẽ có thú dữ, nếu gặp phải sói thì rất phiền".



"Là kẻ khác thì nhất định sẽ cắm trại trong làng".



Tần Trọng bên cạnh nói thêm một câu.



"Có lẽ họ sợ cái truyền thuyết kia chăng".



"Dù gì thì làng Song Ngư cũng được biết đến là một ngôi làng ma. Không ai biết liệu những điều kinh khủng đó có xảy ra vào ban đêm hay không?"



Tần Vạn Hào chế nhạo: "Đồ hèn nhát!"



Sau khi màn đêm buông xuống, Tần Vạn Hào và Mallory chia thành hai khu và cùng nhau cắm trại.



Họ nhìn trại của Lý Phong từ hai hướng.



Nơi đóng trại của Tần Vạn Hào cao hơn, chỉ cần đứng trên một tảng đá là có thể nhìn thấy trại của Lý Phong qua kính viễn vọng.



Lúc này, Tần Vạn Hào mới quan sát xong qua kính viễn vọng ban đêm.



Khi từ trên tảng đá xuống, mắt ông ta liếc về một vị trí nào đó sau lưng.



Đúng lúc đó, Tần Vạn Hào đột nhiên cảm giác được một bóng trắng lóe lên trong tầm mắt.



Ông ta khẽ cau mày.



Ngay lập tức ông ta lấy ống nhòm ra và nhìn quanh bốn phía phía sau.



Nhưng sau khi nhìn xung quanh một lượt, thì lại không thấy bóng trắng kia nữa.



Tần Vạn Hào tưởng mình bị lóa mắt nên đi bộ về trại.



Vừa ngồi xuống, Tần Trọng liền đưa một lon đồ hộp đã hâm nóng cho ông ta.



Tần Vạn Hào ăn vài miếng, sau đó ném cái lon xuống đất, xì một tiếng khinh miệt.



"Cho chó ăn cái này, chó còn không chịu ăn ấy chứ!"



"Lúc chúng mày đi không chuẩn bị gì khác à?"



Tần Trọng nhanh chóng nhặt cái lon trên mặt đất lên, cung kính nói: "Bởi vì chúng tôi không biết lần này vào núi bao lâu".



"Thời hạn sử dụng của đồ hộp tương đối dài, không dễ bị hư hỏng nên đã mang theo mấy thứ này".



"Nếu ông chủ ăn không quen thì tôi có thể vào rừng kiếm vài còn thú đem về nướng".



Tần Vạn Hào giễu cợt: "Mày coi tao là đồ ngu đấy à? Mày nghĩ lần này là đi dã ngoại đấy à?"



Tần Trọng cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.



Lúc này, Tần Vạn Hào có cảm giác như đột nhiên nghe thấy tiếng động kỳ lạ nào đó.



Lập tức hỏi: "Mày có nghe thấy gì không?"



Tần Trọng cùng đám người bên cạnh liếc nhau một cái, liền lắc đầu.



"Không?"



"Đồ ngốc, nghe kĩ mà xem!"



Lúc này, doanh trại của Tần Vạn Hào đột nhiên trở nên yên tĩnh.



Mọi người đều hơi vểnh tai lên và chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh.



Tất cả mọi người kể cả Tần Trọng đều nghe thấy một âm thanh rất lạ.



Âm thanh từ xa vọng đến nghe như tiếng trẻ con 

Advertisement
';
Advertisement