Lâm Mộc Báo Thù (Sự Trở Lại Của Cuồng Phong) - (FULL)

n Hào có cảm giác như đột nhiên nghe thấy tiếng động kỳ lạ nào đó.



Lập tức hỏi: "Mày có nghe thấy gì không?"



Tần Trọng cùng đám người bên cạnh liếc nhau một cái, liền lắc đầu.



"Không?"



"Đồ ngốc, nghe kĩ mà xem!"



Lúc này, doanh trại của Tần Vạn Hào đột nhiên trở nên yên tĩnh.



Mọi người đều hơi vểnh tai lên và chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh.



Tất cả mọi người kể cả Tần Trọng đều nghe thấy một âm thanh rất lạ.



Âm thanh từ xa vọng đến nghe như tiếng trẻ con hát, bài đồng dao khiến người ta rợn tóc gáy.



"Hồng nương tử mang quả đào lớn, chuột vác thịt mèo,



Muỗi đẻ một quả trứng thiên nga, làm vỡ nó, đẫm máu,



Chạy đằng trước nhảy đằng sau, ai gối bờ vai thầm cười".



Tần Vạn Hào nhìn chằm chằm Tần Trọng nói: "Giờ chúng mày đều nghe thấy đúng không?"



Mọi người gật đầu lia lịa.



Âm thanh càng ngày càng gần, Tần Vạn Hào lập tức đứng lên nói với người bên cạnh.



"Đi, chúng ta đi xem".



Tần Trọng cùng một tên thủ hạ bên cạnh liếc nhau.



Mồm thì nói như vậy, nhưng Tần Vạn Hào cũng không dám đi đầu.



Thay vào đó, ông ta được thuộc hạ của mình vây quanh.



Đám người bước từng bước từng bước về hướng phát ra âm thanh.



"Hồng nương tử cắt tóc dài, em gái treo búp bê,



Lão Ngưu sinh ra con cóc năm chân, nấu sôi lên, quấy quấy,



Bạn đến đào, tôi đến bắt, ai đang nhai bùn trong bát ... "



Bài đồng dao do trẻ thơ hát càng ngày càng làm người ta sợ hãi.



Khi Tần Vạn Hào, Tần Trọng và những người khác đẩy bụi cây sang một bên, họ nhìn thấy trong rừng cây rậm rạp cách đó không xa.



Dưới ánh trăng,



Có một nhóm người mặc một loại quần áo kỳ lạ, đi thành một hàng dài lắc lư.



Bởi vì ở một khoảng cách nhất định nhìn không rõ lắm, Tần Vạn Hào cầm kính viễn vọng ban đêm, hướng ống kính viễn vọng vào những người này.



Vừa nhìn, kính viễn vọng trong tay Tần Vạn Hào gần như không cầm chắc.



Nghe như tiếng trẻ con, nhưng qua kính viễn vọng Tần Vạn Hào phát hiện ra rằng tất cả đều là người lớn!



Chỉ là họ rất thấp!



Và trông rất kỳ lạ.



Khuôn mặt của họ đều trắng toát.



Hai bên má thoa phấn hồng dạng tròn.



Điều khiến trái tim của Tần Vạn Hào càng thắt lại chính là bộ quần áo họ đang mặc.



Hóa ra đó là những bộ quần áo thường dùng để tỏ lòng thành kính với tổ tiên, quần áo giấy.



Nói cách khác, quần áo của họ đều được làm bằng giấy!



Những người này cầm trên tay hai chiếc đèn lồng.



Có một chiếc đèn lồng bên trái viết chữ ‘sống’.



Có một chiếc đèn lồng bên phải viết chữ ‘chết’.



Không phải sự xuất hiện của những người này và hành động kỳ lạ của họ khiến tay Tần Vạn Hào run lên.



Mà là khi Tần Vạn Hào đang quan sát bọn họ qua kính viễn vọng, một người trong số họ đột nhiên quay đầu lại nhìn Tần Vạn Hào!



Đối phương còn nhe răng mỉm cười với Tần Vạn Hào.



Hắn thực sự đã phát hiện ra Tần Vạn Hào!



Tần Vạn Hào nhanh chóng nói với Tần Trọng bên cạn

Advertisement
';
Advertisement