Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Lâu Doanh nghe thấy giọng nói nên quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Lãnh Phùng đi về phía bên này. 

“Đội trưởng Lãnh” 

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, dáng dấp Lãnh Phùng được kéo ra thật dài, cao ráo điển trai, tràn ngập mùi vị nam tính, đặt bốn chữ “kiên cường rắn rỏi” lên người Lãnh Phùng là chuẩn xác nhất. 

“Người đâu?” Lãnh Phùng liếc mắt nhìn quanh. 

“Chạy rồi.” Lâu Doanh nhụt chí: “Đội trưởng Lãnh, chuyện này cũng không trách tôi được đâu nha, ngay cả chết cô ta còn không sợ, dứt khoát vượt đường sắt, mạng của cô ta không đáng một xu nhưng cái mạng bé nhỏ của tôi quý giá đấy. Để bắt một người không đáng xu nào mà vứt bỏ tính mạng, còn khuya tôi mới ngu ngốc như thế? 

Lãnh Phùng: “..” 

Logic kiểu gì đây? 

“Lâu Doanh, lửa rừng thiêu không hết, gió xuân thổi lại xanh...” 

“Nếu không nhổ cỏ tận gốc thì sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo” Lâu Doanh tiếp được câu mà Lãnh Phùng chưa nói xong, cô ta véo nhẹ lỗ tai của mình và nói: “Nghe mà tại mọc kén luôn rồi.” 

“Nhưng cũng không thấy cô nghe lọt tai” Lãnh Phùng thở dài, trong giọng nói hàm chứa dung túng không dễ phát hiện ra. Anh ta thoáng nhìn vào bóng tối vô tận, hỏi rằng: “Lâu Doanh, cô có muốn cân nhắc lại việc vào cục giúp đỡ tôi hay không?” 

“Đừng!” Lâu Doanh từ chối một cách dứt khoát, giơ tay lên: “Đội trưởng Lãnh, dừng ngay chủ đề này lại, Phi Minh mới từ bên trong thoát ra, hai chị em tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa.” 

“Có tôi cam đoan, bảo đảm hai chị em các cô sẽ không xảy ra việc gì.” 

“Trước đây anh cũng nói như vậy.” Lâu Doanh trợn trắng mắt, có chút không nữ mà bảo: “Tuy là trong cục có nhiều anh trai cực kỳ hấp dẫn sở hữu cơ bụng tám múi và đường nhân ngư sâu ơi là sâu, nhưng cái mạng nhỏ bé mới quan trọng.” 

Lâu Doanh vẫn rất hoài niệm những ngày ghé vào phía trước khung cửa sổ nhìn ngắm soái ca, đấy là còn chưa kể bảnh bao biết chừng nào. 

Lãnh Phùng biết tỏng cái tính của Lâu Doanh, anh ta nói sang chuyện khác, hỏi: “Chuyện lần trước tôi nói cô xem xét thế nào rồi?” 

“Chuyện gì?” Đầu óc Lâu Doanh nhất thời kẹt cứng, thật đúng là không phản ứng kịp. 

Lãnh Phùng hơi buồn bực, lời tỏ tình lúc trước của anh ta thật đúng là không đủ rõ ràng à? 

“Lâu Doanh, về việc rốt cục tôi thích đàn ông hay phụ nữ, đáp án cô có thể tự mình.” 

“Thôi tiêu rồi.” 

Nghe nhắc nhở như vậy, Lâu Doanh mới nhớ đến một việc, sau đó dùng ánh mắt cực kỳ áy náy nhìn Lãnh Phùng: “Đội trưởng Lãnh, thật sự tôi không cố ý đào anh.” Góc tường. 

Lâu Doanh nhớ đến chuyện của cô ta và Vạn Nhất, thế này còn không phải là đào góc tường nhà Lãnh Phùng hay sao? 

Không chờ Lâu Doanh nói xong, Lục Cận Phong đã đi đến: “Lâu Doanh.” 

“Anh rể.” 

Lâu Doanh nghiêng đầu, nhìn thấy Lục Cận Phong thì xin lỗi: "Anh rể, ngại quá đi mất, không bắt được rồi.” 

“Không sao.” Lục Cận Phong nói: “Chị của cô lo cho cô nên nói tôi sang đây xem thử.” 

Tần Nhã Hân sớm muộn gì cũng sa lưới, Lâu Doanh không xảy ra chuyện gì thì anh mới có thể cho Tô Yên một câu trả lời. 

Đêm nay có thể bình an đưa Tứ Bảo trở về, không thể không kể đến công lao của Lâu Doanh. 

“Xong việc rồi à?” Lâu Doanh đưa mắt nhìn bên phía nhà xưởng, có một chiếc xe cảnh sát đang áp tải từng người một lên xe. 

Người của Địa Sát đều bị áp tải lên xe, một nữ cảnh sát đi về phía Lãnh Phùng: “Đội trưởng, có thể rút quân rồi.” 

“Được rồi, về cục.” Lãnh Phùng đi đến bên cạnh Lâu Doanh, giọng nói không lớn không nhỏ bảo: “Đêm mai 7 giờ, gặp nhau tại nhà hàng Hoa Hồng.” 

Cái gì? 

Lâu Doanh ngẩn ra, hẹn cô ta ăn cơm sao? 

Đang yên ổn có gì mà phải hẹn cô ta ăn cơm? 

Lãnh Phùng vứt lại mấy lời này xong là đi liền, Lâu Doanh không hiểu ra sao. 

Lục Cận Phong liếc mắt nhìn Lâu Doanh một cách thâm sâu khó dò, chỉ nói câu: “Thiếu xe nên không đủ chỗ ngồi, cô ngồi xe của Vạn Nhất đi.”

Advertisement
';
Advertisement