Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Chỉ vì kiếp nạn năm đó khiến thế giới Phong Vũ luôn im phăng phắc khi tham gia bàn luận, mấy chục cường giả xuất hiện trong không trung, họ đúng là thần tiên đánh nhau, vô duyên vô cớ bị hại, gây ra thảm họa chưa từng có cho thế giới Phong Vũ.  

 

Vì phải bảo vệ sinh linh của thế giới Phong Vũ, là người bảo vệ thế giới Phong Vũ, cũng là hai Cổ Đế duy nhất của thế giới Phong Vũ, họ đều chết trong tay cường giả.  

 

Mặc dù hai vị này là người có tu vi cao nhất của thế giới Phong Vũ nhưng tính tình lại rất tốt, là người tốt hiếm thấy, cứ thế biến thành một vũng máu.  

 

Họ biết những cường giả này không phải là người họ có thể chọc vào nên chủ động gặp mặt không phải là vì muốn cảnh cáo họ, chỉ mong họ có thể thương xót cho các tu sĩ và người dân vô tội bị liên lụy của thế giới này nhưng lại rơi vào hậu quả bi thảm.  

 

Những Đại Đế này đa số đều chết cũng từ nguyên nhân tương tự. Ở thế giới Phong Vũ, Đại Đế rất có địa vị, nhưng khi ở trước mặt cường giả lạnh lùng tàn nhẫn, Đại Đế cực kỳ nhỏ bé.  

 

Tóm lại vẫn có không ít tu sĩ bỏ mạng, người bình thường cũng chết rất nhiều, linh binh cũng bị tổn hại không ít trong thảm họa đó. Liệu rằng vùng đất cằn cỗi hoang vu có tồn tại linh binh chưa được biết đến hay không, tóm lại ngay cả Linh Xà Kiếm mà hoàng đế mang theo cũng chưa đạt đến cấp linh binh.  

 

Nếu là linh binh, kết quả Cao Minh Thu đánh nhau với Tạ Anh Quân khó mà đoán trước được, dù sao trước đó đã gặp Dương Hạo, chỉ dựa vào uy lực của linh binh thì không thể nào sử dụng năng lượng dự trữ trong sừng giao long, như thế có thể Tạ Anh Quân sẽ chiếm ưu thế.  

 

Tạ Anh Quân khá hối hận, xét về thực lực, bây giờ hắn đã không thể thăm dò thực lực của Dương Hạo nữa, có thể thấy thực lực của Dương Hạo chắc hẳn đã mạnh hơn mình không ít.  

 

Bây giờ mình dựa vào vũ khí chí phẩm, không ngờ lại gặp phải bán linh binh, khiến hắn không khỏi dở khóc dở cười.  

 

Nhưng hiện giờ dù hắn có thể lùi bước cũng không còn cơ hội nữa, hắn tức giận nói: “Phong Vũ Cửu Châu”.  

 

 

Đây là tuyệt chiêu mà hắn sử dụng cây giáo thần Trạm Thiên, tung ra một chiêu khắp trời đều là giáo ảnh, đáng sợ là bất kỳ một tàn ảnh nào cũng có sát khí khủng khiếp, mỗi lần sử dụng chiêu này đều khiến Tạ Anh Quân cảm thấy mình là người có lợi trong việc lấy mạng đối thủ, chưa ra tay nhưng hắn đã có cảm giác mình đã tính trước kỹ càng rồi.  

 

Nhưng lần này là ngoại lệ với Tạ Anh Quân, khi tung chiêu, hắn không biết có còn cơ hội tung ra đòn thứ hai nữa hay không.  

 

Thật ra uy lực của chiêu này vẫn rất lớn, nhưng bây giờ Tạ Anh Quân bị “bán linh binh” trong tay Dương Hạo làm cho khiếp sợ đến mức không còn ý chí chiến đấu. Ngay khi đòn tấn công vừa được tung ra, ngay cả bản thân hắn cũng mất đi lòng tin thì còn hy vọng có thể giành thắng lợi gì chứ?  

Dương Hạo không khỏi thầm lắc đầu, trong giáo ảnh đầy trời Dương Hạo lập tức phát hiện ra sơ hở của chiêu này, thật ra trong đó có ba phần là công pháp của Tạ Anh Quân vẫn chưa đạt đến mức cần thiết, còn bảy phần là hắn đã mất đi ý chí chiến đấu.  

 

“Tuế Nguyệt Kiếm Đạo, Nhất Kiếm Nhân Gian”, Tử Thần Kiếm trong tay Dương Hạo phát ra tiếng kêu lanh lảnh, một kiếm tung ra, lực tâm thần bộc phát, mọi cảm xúc tiêu cực đánh về phía Tạ Anh Quân từ bốn phương tám hướng khiến Tạ Anh Quân kêu lên một tiếng tuyệt vọng, thời khắc này hắn đang phải trả giá vì tội ác tày trời của mình.   

 

Lúc hắn mở mắt mới nhận ra nhát kiếm này của Dương Hạo không chém chết hắn, dĩ nhiên hắn không tin Dương Hạo không có bản lĩnh này, trong tình huống vừa rồi, ngay cả hắn cũng không dám tin mình có thể tránh được một nạn.  

Advertisement
';
Advertisement