Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Nhưng bây giờ mình thế mà lại còn sống, điều này khiến Tạ Anh Quân cảm thấy khó hiểu, hắn nhìn Dương Hạo với ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.  

 

“Dương Hạo thế mà không giết Tạ Anh Quân, xem ra hắn vẫn khá nương tay”, Cao Minh Thu nghĩ thầm: “Ta hiểu rồi, Dương Hạo không biết Phong Đế và Tạ Anh Quân là gián điệp của con người, nếu không chắc chắn sẽ không làm thế, ta có nên nói toạc thân phận của Tạ Anh Quân ra không?”  

 

Cao Minh Thu tin chắc nếu Dương Hạo biết những gì Phong Đế và Tạ Anh Quân làm, chắc chắn sẽ nổi giận rồi giết chết Tạ Anh Quân, còn đi tìm Phong Đế tính sổ.  

 

Nhưng mình có nên nói chuyện này với Dương Hạo không?  

 

Một chốc sau, Cao Minh Thu đã đưa ra quyết định, không thể, mình đứng về phía tộc Lân Giáp, Phong Đế và Tạ Minh Quân là nội ứng của tộc Lân Giáp, hai người này là quân cờ quan trọng trong quá trình giao đấu với người Phong Vũ.  

 

Nếu vạch trần thân phận của họ, tất nhiên mình sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, mà mình trước giờ cũng không ưa gì Tạ Anh Quân và Phong Đế, cũng chẳng liên quan gì đến mình.  

 

Nhưng chiến hoàng… cũng là phụ hoàng của mình, bao nhiêu tâm huyết trước đó đều tốn công vô ích.  

 

Lần này mình rời khỏi đất hoang đại vực đã là một tổn thất rất lớn với phụ hoàng rồi, nếu lại để mất đi Phong Đế và Tạ Anh Quân thì thật sự mất đi tai mắt trong thế giới Phong Vũ.  

 

Nghĩ đến đây, Cao Minh Thu vẫn đè nén cơn xúc động trong lòng xuống, không những mình không thể nói mà tốt nhất Thu Nhi cũng không thể nói.  

 

Sở dĩ đưa ra quyết định như vậy, Cao Minh Thu cũng hơi ích kỷ, mình suýt nữa đã chết trong tay Tạ Anh Quân, thậm chí còn suýt liên lụy đến Thu Nhi, hắn cũng mong có thể tự mình trả thù vào lúc thích hợp.  

 

“Tạ Anh Quân, nể tình ngươi có dòng máu của thế giới Phong Vũ, nể tình ngươi là kẻ thù của tộc Lân Giáp, ta tha cho ngươi một lần…”, Dương Hạo thấy Thu Nhi bĩu môi bèn nói thêm: “Thu Nhi, bây giờ cô làm thế nào cũng được, chỉ cần không giết hắn là được”.   

 

Vốn dĩ Thu Nhi cảm thấy cực kỳ không vui, cô ta rất ghét Tạ Anh Quân, suýt nữa đã bị cái tên vô liêm sỉ này cướp đi sự trong trắng, dĩ nhiên Thu Nhi rất hận hắn.  

 

Nhưng thấy Dương Hạo không có ý định giết hắn, mặc dù Thu Nhi muốn phản đối nhưng không biết tại sao dường như cô ta không muốn làm chuyện khiến Dương Hạo không vui, dù là nói một câu cũng không thể.  

 

“Cái tên oan gia này, ta sao có thể nhẫn tâm được với ngươi chứ?”, Thu Nhi thầm nghĩ, mặt bỗng chốc đỏ bừng.  

Dường như cảm giác thiếu thốn trong người đang được lấp đầy, cảm giác thiếu sót mà mình không tìm được ở thế giới Minh Vương, chẳng lẽ lại là cái này sao?  

 

Trạng thái hiện giờ của Dương Hạo khiến Thu Nhi cảm thấy rất vui, cô ta ngẩng đầu nhìn Dương Hạo hỏi: “Muốn tùy ý ta thật sao?”  

 

Dương Hạo cười nói: “Lẽ nào ta gạt cô được sao?”, thấy dáng vẻ đáng yêu của Thu Nhi, Dương Hạo không kìm chế được xoa đầu Thu Nhi.  

Advertisement
';
Advertisement