“Sao ta có thể kéo cô lại để mục tiêu tu luyện của cô tan vỡ được?”, Dương Hạo vội lắc đầu nói: “Thu Nhi, cô đừng xúc động, tu luyện mới là đại sự hàng đầu của người tu luyện như chúng ta”.  

 

“Với đàn ông các ngươi mới là thế”, Thu Nhi bất mãn nói: “Ta vốn dĩ cũng đã tự xem mình là đàn ông, nhưng khi ta tu luyện đến Cổ Đế cửu trọng mới nhận ra con đường tu luyện của mình có vấn đề, thế nên mới lựa chọn tu luyện lại từ đầu, mà bây giờ ta biết vấn đề nằm ở đâu rồi”.  

 

Ngay cả Cao Minh Thu cũng biết rõ không nên nghe lén Dương Hạo và Thu Nhi nói chuyện, nhưng lúc này cũng không khỏi vểnh tai lên nghe cho rõ.  

 

Mục đích của hắn và Thu Nhi đến thế giới Phong Vũ giống nhau, đó là muốn tìm ra sai lầm trên con đường tu luyện lúc trước của mình, trên Cổ Đế chắc chắn còn có cảnh giới cao hơn, vì thế giới sẽ không dừng lại ở thế giới Minh Vương nhưng nếu không phải là tu luyện hoàn hảo thì không thể phá vỡ cảnh giới Cổ Đế cửu trọng, vậy thì cái gì mới là hoàn hảo?  

 

Cao Minh Thu cũng muốn biết câu trả lời này, nếu biết được thì hắn đã tìm được mục đích mình đến thế giới Phong Vũ rồi.  

 

“Vì lúc trước ta thiếu một thứ quan trọng nhất với con người, đó là chuyện tình nam nữ”, Thu Nhi nói: “Lúc trước ta nghĩ chuyện tình nam nữ là điều cấm kỵ của người tu luyện, tốt nhất đừng tiếp xúc với nó, xem nó trở thành ràng buộc tu luyện của mình, nhưng bây giờ gặp ngươi ta mới hiểu, thật ra chuyện nam nữ là một phần quan trọng trong tu luyện. Tu luyện vốn dĩ không phải để người tu luyện trở thành người vô tình, bước lên một con đường cô đơn, né tránh ngược lại là sai lầm lớn nhất”.  

 

Những lời Thu Nhi nói chạm trúng vào lòng Dương Hạo cũng như Cao Minh Thu.  

 

“Con đường vô tình ngược lại là sai lầm ư?”, Cao Minh Thu không khỏi chấn động, suy nghĩ của Thu Nhi là một sự đảo ngược rất lớn với suy nghĩ tu luyện lâu dài của hắn.  

 

Dương Hạo lại gật đầu đồng ý, ban đầu y cũng nghĩ như thế nhưng sau khi đánh mất Tô Nhã, y cũng nghĩ rất có thể suy nghĩ né tránh Tô Nhã trước đây là sai lầm.  

 

 

“Huống hồ ta tin ngươi cũng sẽ không ở lâu trong thế giới Phong Vũ, ngươi sẽ đến thế giới Minh Vương, thậm chí là nơi cao hơn, đến lúc đó ngươi sẽ đứng trước mặt ta, không kém ta chút nào”, Thu Nhi tin tưởng nhìn Dương Hạo nói: “Lẽ nào ngươi không có lòng tin vào điều này sao?”  

 

Dương Hạo vừa định gật đầu bỗng nhận ra hình như mình đã rơi vào trong cái bẫy Thu Nhi chuyên tâm chuẩn bị, y không khỏi cười khổ nói: “Ta hiểu ý của cô nhưng ta mong cô có thể bình tĩnh lại suy nghĩ kỹ càng”.  

Thu Nhi cười nói: “Vậy cho ta một chút thời gian, nếu đến lúc đó ta vẫn không thay đổi thì ta sẽ làm vợ ngươi”.  

 

Một cô gái xinh đẹp mĩ miều, là cường giả có địa vị cao nhưng lại có tình cảm sâu đậm với mình như thế, Dương Hạo làm sao có thể không động lòng nhưng y phải kiềm chế, nếu không y sẽ cảm thấy ngay cả bản thân mình cũng không thể kiềm chế được thiện cảm với Thu Nhi nữa.  

 

“Vậy thì…”, Dương Hạo vẫn không nói ra, Thu Nhi bỗng ngắt lời: “Không thể quá lâu, nếu không Thu Nhi sẽ già đi, được chứ?”  

Advertisement
';
Advertisement