“Vậy thì ba năm nhé”, Dương Hạo cười khổ xoa đầu Thu Nhi, hình như đã không phải là lần đầu nữa, cô gái này…  

 

“Ba năm? Quá lâu, nếu ta muốn thay lòng, ba ngày sẽ thay đổi”, Thu Nhi không yên tâm nói.  

 

“Chẳng lẽ là ba ngày?”, Dương Hạo ngẫm nghĩ nói: “Thế này nhé, nếu ta tìm được Tô Nhã thì ta sẽ đến xem rốt cuộc cô có thay lòng hay không, được chứ? Nếu ngộ nhỡ Tô Nhã gặp chuyện không may thì một năm là giới hạn”.  

 

Thu Nhi cười nói: “Vậy ngươi tìm ta bằng cách nào? Ta muốn đến vùng đất mãn hoang, ngươi không phải đang miễn cưỡng lấy lệ đấy chứ?”  

 

Dương Hạo sửng sốt: “Chỉ cần ta muốn đi, ta nhất định sẽ đi”.  

 

“Được, ta tin ngươi nói lời giữ lời, nhưng tốt nhất là sớm một chút, nếu không Thu Nhi sẽ nhớ ngươi”, Thu Nhi cười nói.  

 

“Vậy giờ ta đi đây”, Dương Hạo nói, thấy vẻ do dự của Thu Nhi, y biết Thu Nhi đang đợi điều gì.  

 

Dương Hạo không khỏi cảm thấy kích động, một cô gái xinh đẹp đã vâng lời răm rắp mình như thế, lẽ nào mình còn không nên cho cô ta một câu trả lời nhiệt tình sao? Lẽ nào mình mất đi Tô Nhã vẫn còn chưa nhận được bài học sao?  

 

Nghĩ đến đây, Dương Hạo bỗng ôm lấy Thu Nhi vào lòng, Thu Nhi vốn dĩ đã không được tự nhiên bỗng chốc mặt đỏ bừng, cô ta cực kỳ ít thấy chuyện này.  

 

Mặc dù trước đây cô ta đã từng được Dương Hạo ôm một lần nhưng đó là vì suýt nữa bị Tạ Anh Quân bắt nạt nên kích động làm thế, cô ta biết dù kết quả thế nào, Dương Hạo cũng không thể quên mình.  

 

Khoảng nửa canh giờ sau, Thu Nhi tinh thần phấn chấn quay lại vương trướng, Dương Hạo đã không ở bên cạnh cô ta nhưng vẫn ở lại trong lòng cô ta.  

 

“Thu Nhi, ta không ngờ cô lại rung động với hắn”, Cao Minh Thu thở dài nói: “Đúng là không thể tưởng tượng được, cô tìm được điều bản thân muốn tìm ở thế giới Phong Vũ, chỉ là không biết điều ta muốn tìm đang ở đâu?”  

 

Thu Nhi cười nói: “Xem ra chúng ta đều phạm phải sai lầm giống nhau trong lúc tu luyện, đều nghĩ tình cảm nam nữ làm gián đoạn tu luyện, mà bây giờ lại là thứ chúng ta muốn tìm sự thiếu sót, nhưng xem ra ngươi muốn tìm không phải là chuyện khó”.  

 

Trong tộc Lân Giáp, phụ nữ Mãn Tộc thích Cao Minh Thu không ít, là chiến thần của tộc Lân Giáp, cũng là chiến thần trong tất cả Mãn Tộc, hắn có nhiều người ngưỡng mộ nhất, là thần tượng trong lòng thiếu nữ Mãn Tộc.  

 

Cao Minh Thu trợn mắt nhìn Thu Nhi, thấy nụ cười rạng rỡ của cô ta, hắn không thể liên tưởng cô gái đang hạnh phúc vì tình yêu với Thu Nhi của thế giới Minh Vương là cùng một người.  

 

“Có phải bây giờ là thời gian của ta rồi không?”, Cao Minh Thu buồn bực nói: “Theo thỏa thuận của chúng ta, bây giờ nên đến lượt ta kiểm soát cơ thể rồi chứ?”  

 

“Đúng là cái tên vô ơn không có lương tâm, nếu không phải vì ngươi sơ suất suýt nữa bị Tạ Anh Quân khống chế thì ta sẽ xuất hiện sao?”, Thu Nhi không phục nói nhưng giọng điệu không hề có ý trách móc.  

 

Nếu không nhờ Cao Minh Thu làm thế thì sao mình có thể hiểu và hẹn với Dương Hạo được như vậy, nói ra thì mình cũng nên cảm ơn Cao Minh Thu mới phải.  

Hiện giờ Thu Nhi nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, vốn dĩ giữa cô ta và Cao Minh Thu vẫn có một ít khúc mắc, nhưng bây giờ ngăn cách giữa mình và Cao Minh Thu đã được xóa bỏ.  

 

Không có ngăn cách, Thu Nhi và Cao Minh Thu có một định nghĩa mới cho mối quan hệ giữa hai người, anh em.  

 

Giống như anh em ruột trên thế giới vẫn luôn tồn tại trong cơ thể này, không phải anh em thì là gì chứ, trước đây họ liên tục tranh với nhau cũng có thể xem là những cuộc cãi vã giữa anh em, đúng là quá bình thường.  

Advertisement
';
Advertisement