Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Tiên Thiên nhập môn, bề ngoài thì là cấp bậc này nhưng nếu tên nhóc này quá bình thường, tuyệt đối không thể chạm vào Tượng Thần Thiên Quân, càng không thể làm cho Thiên Quân xuất hiện.  

 

“Có thể”, Dương Hạo cười nói, sau đó nhìn Thích Vi Vũ và Lê Tiêu nói: “Các ngươi muốn đấu thế nào?”  

 

“Ta trước”, Lê Tiêu nói, trên võ đài bỗng toát ra khí thế mạnh mẽ.  

 

“Không! Để ta trước”, Thích Vi Vũ trợn mắt nhìn Lê Tiêu, sau đó nói với Dương Hạo: “Ta xác định ngươi là sư đệ rồi đấy”.  

 

Dương Hạo cười nhìn hai người kia, đôi mắt cậu lóe lên tia sâu thẳm, sau đó khẽ thở dài nhanh chóng đáp xuống đất từ trên bục cao.   

 

Thân hình biến thành ảo ảnh, tức khắc xuất hiện trên võ đài rộng lớn.  

 

Xoay người lại, cậu nhìn hai người nói: “Các ngươi cùng đánh đi, ta cũng không dùng nguyên khí Tiên Thiên, chỉ cần các ngươi buộc được ta sử dụng nguyên khí Tiên Thiên thì xem như ta thua”.  

 

Tự tin, cực kỳ tự tin, Dương Hạo biết những lợi ích mà mình nhận được ở trước Tượng Thần không thể miêu tả bằng từ ngữ, cảm ngộ của đạo, thành tựu tâm lực làm cậu đứng trên đỉnh cao nhất của Tiên Thiên.  

 

Bây giờ mình chắc hẳn là cảnh giới Tử Phủ, cũng chưa chắc có thể dễ dàng áp chế bản thân.  

 

“Ngạo mạn”, Lê Tiêu nói.  

 

Thích Vi Vũ lại mỉm cười, sau đó nói: “Một tên kiêu căng, nếu ngươi đã muốn khiêu chiến với hai người bọn ta thì sư tỷ sẽ cho ngươi được toại nguyện’.  

 

“Soạt!”, cơ thể Lê Tiêu lướt qua lao lên võ đài của Dương Hạo, còn Thích Vi Vũ chậm hơn một bước cũng xuất hiện trên võ đài.  

 

Hai thiên tài thanh niên Tiên Thiên viên mãn, khí thế mãnh liệt đó lập tức vụt đến chỗ Dương Hạo.  

 

Dương Hạo vẫn bình tĩnh nhìn hai người họ, cong môi, nhưng nụ cười này lại khiến hai người Thích Vi Vũ cảm thấy rất không thoải mái.  

 

Như thể Dương Hạo đang cười cợt họ, khinh thường việc họ kết hợp lại với nhau.  

 

“Ma Vũ Hoa Ngữ”, Thích Vi Vũ vung tay lên, chỉ thấy cánh tay cô ta vừa đưa lên, tia sáng màu hồng phủ khắp trời đất bao lấy Dương Hạo.  

 

“Liệt Vân Giáo Đạo”, Lê Tiêu cũng ra tay, thanh giáo tràn đầy hung hiểm trong tay hắn lập tức đâm ra.  

 

Không trung bỗng dao động kịch liệt, một nguồn năng lượng gió lốc tụ lại quanh thanh giáo của hắn.  

 

Dương Hạo vẫn bình tĩnh mỉm cười khi đối mặt với đòn tấn công với hai người.  

 

“Ầm!”, cơ thể chấn động, Kim Nham Chi Thân được sử dụng đến cực hạn, một lớp ánh sáng màu vàng lóe sáng toát ra khí thế vô cùng vững chắc.  

 

Lúc này cậu đứng yên đó như một đấng Kim Cang, mặc cho khí thế áp bức, năng lượng tấn công cũng không hề dao động.  

 

Sau đó cậu từ từ nhắm mắt lại, xem ma thuật của Thích Vi Vũ như không, giữ vững chủ tâm, Kim Diệp và hồn chủng trong linh hồn bỗng sáng rực.  

 

“Ầm!”, thanh giáo dài mang theo uy lực có tính hủy diệt lao đến chỗ Dương Hạo, ngay sau đó mọi người đều đổi sắc.  

 

Lê Tiêu ngây người nhìn Dương Hạo không hề động đậy như một bậc Kim Thân La Hán ở phía trước, cảm thấy không thể tin được.  

 

“Bùm!”, Thích Vi Vũ khai triển ma thuật, liên tục đánh vào phòng vệ của Dương Hạo nhưng dù ma thuật của cô ta mạnh thế nào, sức mạnh linh hồn đánh mạnh ra sao cũng không thể phá vỡ phòng vệ màu xám đó.  

 

“Ta không tin!”, ngay lúc Thích Vi Vũ muốn khai triển ma thuật mạnh nhất của mình lần nữa, mắt Dương Hạo bỗng mở ra, sau đó một luồng sức mạnh vô hình xuyên qua không gian đánh vào linh hồn của cô ta.  

 

“Ầm!”, Thích Vi Vũ chỉ cảm thấy linh hồn của mình ngây ra trong tích tắc, sức mạnh đó không thuộc về linh hồn nhưng lại sắc bén hơn cả sự tấn công của năng lượng linh hồn.  

 

“Tâm lực”, sắc mặt Thích Vi Vũ lộ ra vẻ kinh hãi.  

 

Cô ta và Lê Tiêu đều lùi về sau cùng lúc, sau đó đứng ở vị trí mép võ đài, họ nhìn bóng người ở giữa đó, bỗng có cảm giác bất lực.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement