“Ta không đồng ý, đây có khác gì lúc nãy đâu? Mười lăm phút dễ dàng đến thế sao?”, đúng lúc này một giọng nói khác cũng vang lên trong đám đông.  

             Đó là một thanh niên mập mạp khoảng hơn hai mươi tuổi, đôi mắt híp lại trông có vẻ là người mưu mô xảo quyệt.  

             “Ngươi không đồng ý ư?”, Thân Đồ Liệt Nguyệt nhìn thanh niên đó, nở nụ cười lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể nói lý do của ngươi”.  

             “Hừ!”, thanh niên mập mạp hừ một tiếng nói: “Ta yêu cầu đổi, không cần mười lăm phút, chỉ cần mười giây, sau mười giây chìa khóa Thiên Thành nằm trong tay ai thì là của người đó”.  

             Nói rồi cơ thể hắn đột nhiên khẽ động, một luồng sáng màu ngọc trắng xuất hiện ở vị trí cách bên cạnh hắn mấy mươi mét, hắn lao sang đó bắt lấy luồng sáng đó.  

             “Giết!”, Thân Đồ Liệt Nguyệt hét lên một chữ, sau đó một luồng sáng bán nguyệt bắn ra từ cơ thể hắn, phát ra ánh sáng trắng lạnh lẽo từ trên trời xuống.  

             “Xoẹt!”, những nơi luồng sáng trắng đó đi qua đều phát ra từng tiếng sáo.  

             Sau đó nó đâm xuyên qua cơ thể tu giả mập mạp đó, tiếp theo lưu quang quay về lại trong cơ thể Thân Đồ Liệt Nguyệt, mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt.  

             “Phụt!”, tu giả mập đó tay cầm chìa khóa Thiên Thành, hai mắt trợn tròn, sau đó một tiếng động rất khẽ vang lên, cơ thể nổ tung biến thành một trận mưa máu đầy trời.  

             Thân Đồ Liệt Nguyệt cười khẩy nói: “Chỉ một giây mà thôi, cũng không biết ngươi dựa vào đâu mà cho rằng mình có khả năng giữ được nó trong mười giây”.  

             “Ôi!”, những người xung quanh đều ớn lạnh, họ đều đang thầm cảm thấy may mắn vì trước đó mình chưa ra tay giành lấy chìa khóa Thiên Thành, nếu không luồng sáng đó có thể sẽ lấy mạng họ.  

             Du Huyền nhìn ba người Dương Hạo nói: “Thế nào? Có phải Diệt Nguyệt Luân – bảo vật thuần dương của Thân Đồ Liệt Nguyệt này rất mạnh không? Có một món bảo vật như vậy, muốn đối phó với hắn quả thật rất khó”.  

             Dương Hạo gật đầu hít sâu một hơi nói: “Đúng là rất mạnh, tu giả có mặt ở đây có thể đỡ được đòn tấn công lúc nãy chắc chắn không quá một người”.  

             “Có lẽ xác thịt của ta có thể chống đỡ được, nhưng dù có thể đỡ được cũng sẽ bị thương nặng”, Ngưu Đằng nói, sắc mặt khá nghiêm nghị.  

             Lãnh Lăng nói: “Ta không chắc, hơn nữa hắn còn là cảnh giới Linh Kiếp, một chiêu đó chắc chắn không phải là cực hạn của hắn”.  

             Sắc mặt bốn người đều rất căng thẳng, Thân Đồ Liệt Nguyệt mang đến cho họ áp lực rất lớn, ngoài người này thì bên cạnh còn có hai người không thua kém gì hắn là Thịnh Kinh Mãnh và Đồng Long.  

             Dương Hạo thầm cân nhắn, sau đó nói: “Nếu không được thì chỉ có thể dùng trận đạo, mặc dù ta không thể bày bố trận pháp lớn nhưng nhiều trận pháp nhỏ cũng rất phiền phức”.  

             Có nhiều huyền dương tinh như thế, Dương Hạo vẫn nắm chắn có thể bày bố được vài trận pháp, chỉ cần mình bày bố đủ nhiều thì cũng không phải không thể cầm chân mấy người này trong mười lăm phút.  

             “Sau đây chúng ta lập lời thề thiên đạo đi”, nói rồi, Thân Đồ Liệt Nguyệt bèn cất cao lời thề, vang vọng khắp không gian.  

             Một luồng sáng màu xám từ trên trời chiếu xuống vào trong linh hồn của hắn, tạo ra ràng buộc.  

             “Thịnh Kinh Mãnh lập lời thề thiên đạo”, Thịnh Kinh Minh là người thứ hai nói.  

             Tiếp theo từng tu giả đều lần lượt thề thốt, ánh sáng xám trên bầu trời không ngừng chiếu xuống, đóng dấu ấn vào trong linh hồn của từng người.  

             “Được rồi, nếu mọi người không có ý kiến gì nữa thì bắt đầu đi, dĩ nhiên nếu không có tự tin, các ngươi cũng có thể từ bỏ”, Thân Đồ Liệt Nguyệt nói.  

             “Hừ! Ta trước”, một giọng nói vang lên, dáng người màu đen chạy đến chỗ chìa khóa Thiên Thành, sau đó nắm chặt chìa khóa màu ngọc trắng trong tay.  

             Tu giả đều có kiêu ngạo và sự gan dạ của mình, họ rất tự tin vào thực lực của mình, dù bên cạnh có một đám cao thủ bao vây cũng phải liều mạng thử.  

             Khoảnh khắc người kia giành lấy chìa khóa Thiên Thành, vô số người lao đến chỗ hắn, năng lượng khủng khiếp lao đến chỗ người này, tạo ra những gợn sóng.  

             “Ầm! Ầm!”, thực lực của người kia cũng tương đối đáng nể, cảnh giới Tử Phủ cấp pháp tương, ảo ảnh của một bậc pháp tương xuất hiện sau lưng hắn, chấn động vòng vây của vài người.  

             Sau mấy chục giây hắn bị nhiều người tấn công cực kỳ hung hãn, cuối cùng hắn ý thức được mình sắp nguy hiểm, bắt đầu chiến đấu, không tiếp xúc chính diện với người bao vây tấn công mình nữa.  

             “Phụt!”, tiếc là hắn không thể kiên trì đến cuối cùng, chưa đến mười lăm phút hắn đã bị hai tu giả có tu giả không yếu hơn hắn kết hợp lại giết hắn.  

             

             

Advertisement
';
Advertisement