“Triêu Doanh”, khẽ gọi hai từ.  

 

Năm người Triêu Doanh hơi giật mình, lần lượt bay về phía Dương Hạo, tới phía sau y, cung kính hành lễ, gọi một tiếng Thành Chủ.  

 

“Sao có thể? Sao hắn lại có trợ thủ mạnh như vậy?”, Thiên Quân Ma Lạc không khỏi thất thanh kêu lên.  

 

Hồng Diệp Thiên Quân nhìn những xác chết và máu tươi không ngừng rơi xuống, thở dài một hơi.  

 

“Thiên Quân cấp thấp đã không thể áp chế tên nhãi này được nữa. Thậm chí là Thiên Quân cấp trung bình thường cũng rất khó uy hiếp được hắn. Năm vị Thiên Quân dưới trướng của hắn, mặc dù là Thiên Quân nhất trọng, nhưng thực lực thật sự của họ, kẻ nào cũng không dưới Thiên Quân nhị trọng, rất đáng sợ”, Hồng Diệp nói, cơ thể khẽ động, xé rách không gian rồi rời đi.  

 

Trước sự rời đi của Thiên Quân Hồng Diệp, Dương Hạo không hề ngăn cản. Chớp mắt lại có hai vị Thiên Quân rời đi, giờ chỉ còn lại Ma Lạc Thiên Quân và Kinh Ninh Thiên Quân, ngoài ra còn có Yêu Quân là tiền bối của tiểu hòa thượng Tự Tại.  

 

“Tiểu tử, lẽ nào ngươi đã lấy được bảo vật trong vạn cổ mộ huyệt?”, tiểu hòa thượng tràn đầy chấn động, còn chưa hồi phục lại hẳn, nói một câu.  

 

Hắn vốn dĩ định chiến một trận với Dương Hạo, nhưng không ngờ năm vị Thiên Quân gọi Dương Hạo là Thành Chủ đã trực tiếp giết chết hơn mười Thiên Quân, còn bắt giam bốn người.  

 

Gật đầu, Dương Hạo nói: “Bọn họ là người canh gác của điện Thiên Quân”.  

 

“Vậy sao ngươi đưa bọn họ ra được?”, tiểu hòa thượng nghe thấy câu này càng thêm khó hiểu.  

 

“Ha ha! Chỉ cần ngươi có thể đánh bại bọn họ thì có thể đưa bọn họ ra ngoài”.  

 

“Gì cơ? Chết tiệt, ta tưởng rằng chỉ cần chống lại được đòn tấn công của bọn họ là được”, tiểu hòa thượng đau khổ kêu lên, vô cùng hối hận.  

 

“Không đúng, sao chỗ ngươi  lại có năm người canh gác, chỗ ta ta chỉ có ba người”, nghĩ đến chuyện này, tiểu hòa thượng lại hỏi Dương Hạo.  

 

“Tùy theo thực lực và thiên phú”, lúc này Triêu Doanh ở bên cạnh Dương Hạo nhẹ giọng nói: “Từ số lượng người canh gác của bọn ta là có thể nhìn ra, ngươi không bằng Thành Chủ của bọn ta”.  

“Được, không bằng thì không bằng”, tiểu hòa thượng Tự Tại không hề để ý phất tay nói.  

 

Dương Hạo ấn tay xuống, ánh mắt liếc về phía Kinh Ninh Thiên Quân  ở phía xa.  

 

“Hừ!”, hừ lạnh một tiếng, y nói: “Không phải ngươi muốn giết ta sao! Tới đi! Thiên Quân nhị trọng, ta xem đám người các ngươi liên thủ có thể mạnh đến mức nào?”  

 

“Ngươi!”, Kinh Ninh Thiên Quân sa sẩm mặt mày, nhưng cho dù Dương Hạo buông lời khiêu khích như vậy, ông ta cũng không dám tiến lên. Thực lực của đám người Triêu Doanh thực sự quá đáng sợ.  

Advertisement
';
Advertisement