Nơi này đều là khu nhà ở của nhà họ Dương, dĩ nhiên họ cực kỳ quen thuộc với nơi này.  

 

“Là lão nhị về”, Dương Kỳ lộ ra vẻ vui mừng chạy thẳng ra ngoài sân nhà mình đón mấy người Dương Hồng.  

 

Dương Hâm cũng đi ra ngoài, Dương Thanh Thanh cũng thế, một nhóm người trẻ tuổi nhà họ Dương tụ lại, đương nhiên lúc này ngoại trừ Dương Hạo đang quay về phòng phục hồi vết thương.  

 

 

 

“Dương Kỳ, Dương Hâm, Thanh Thanh”.  

 

“Lão Tư, Lão Ngũ, Lục muội”.  

 

Dương Hoành và Dương Chấn nhìn thấy đám người Dương Kỳ ra khỏi sân, liền gọi lớn, vẻ mặt vô cùng thân thiết.  

 

Dương Hoành nhìn ba huynh muội, trêu chọc: “Lúc trước ta ra ngoài làm việc, ba người chưa từng chào hỏi ta như vậy. Sao lần này lại thay đổi rồi, có chuyện gì vui sao?”  

 

“Đúng vậy! Lão đại, trên mặt ba người này đều lộ ra vẻ vui mừng, chắc là có chuyện vui!”, Dương Chấn cũng nói theo.  

 

Dương Kỳ trừng mắt nói: “Lão đại, lẽ nào trước đây ta chưa từng chào hỏi các huynh như vậy sao? Nói huynh đệ của mình như vậy thật không hay”.  

 

Phía sau Dương Hoành còn có Dương Hà, Dương Hồ và Dương Hải. Nhìn thấy con cháu mình trêu chọc nhau, bọn họ không nhìn được cười.  

 

“Bá phụ!”, lúc này, Dương Giang đi từ trong sân ra, Dương Hoành là người đầu tiên chào hỏi.  

 

“Bá phụ!”.  

 

“Đại ca!”, ba người Dương Hà cùng cung kính chào Dương Giang.  

 

Huynh trưởng như cha, cho dù Dương Giang đắc tội với người khác, bị phong ấn tu vi, thì ông ấy cũng là đại ca.  

 

“Ta về rồi!”, Dương Giang mỉm cười, vươn tay xoa đầu Dương Hoành, vẻ mặt không còn vẻ suy sụp thở dài như trước.  

 

“Đại ca, huynh giải được phong ấn chưa?”, Dương Hà nhìn thấy khí tức trên người Dương Giang thay đổi, liền mừng rỡ kêu lên.  

 

“Quả nhiên giải được rồi! Chẳng trách Dương Kỳ lại vui mừng đến vậy, thì ra là có chuyện vui thật!”, Dương Hải cười lớn, mừng cho Dương Giang.  

Nhớ lại lúc ở thành Thanh Viễn, bốn huynh đệ bọn họ cũng coi như là làm mưa làm gió. Nhưng trong chớp mắt, khi tiến vào trung tâm thế giới, bọn họ chỉ có thể cúi đầu cụp đuôi, không những thế còn thường xuyên bị người khác ức hiếp, cảm giác ngột ngạt đó khiến bọn họ vô cùng chán nản.  

 

Ba huynh đệ rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào ôm chặt vai đại ca. Con đường tu luyện của Dương Giang cuối cùng cũng rộng mở.  

 

“Vù!”, đúng lúc này, một tiếng xé trời chói tai vang lên, sau đó một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.  

 

“Là chưởng quản kho tài nguyên của bộ tộc Dương Thị”, nhìn thấy người đến, sắc mặt Dương Hải thay đổi, đám người Dương Hoành cũng vậy.  

Advertisement
';
Advertisement