Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Nói xong, người kia ném chiếc nhẫn không gian cho Dương Giang.  

 

Dương Giang vươn tay bắt lấy chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, nở nụ cười. Xé màn đêm nhìn thấy ánh sáng, tương lai của nhà họ Dương ở thành Thanh Viễn cuối cùng cũng có ánh sáng rồi.  

 

“Đa tạ!”, ông ấy cúi đầu cảm ơn người kia.  

 

Đối phương gật đầu, sau đó xoay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.  

 

Sau khi người kia biến mất, Dương Giang và Dương Kỳ quay đầu lại, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dương Hà, Dương Hồ, Dương Hải, Dương Hoành, và Dương Chấn.  

 

“Đại ca, có phải ta đang nằm mơ không? Trong nhà chúng ta xuất hiện thiếu chủ mạch chính sao? Lẽ nào đã có lão gia đột phá lên Thiên Quân rồi sao?”, một lúc sau, Dương Hoành lên tiếng nói.  

 

Dương Giang lắc đầu cười nói: “Thiên Quân gì chứ, nhà họ Dương ta không có cường giả Thiên Quân. Chỉ là, nhà họ Dương ta có một vị Thí Quân, còn mạnh hơn cả Thiên Quân”.  

 

“Thí Quân? Ai cơ?”, Dương Hà kinh ngạc hỏi.  

 

Dương Hoành nhíu màu, sau đó kinh ngạc nói: “Con biết rồi, có phải đại ca trở về rồi không?”  

 

Dương Giang cười nói: “Đầu óc ngươi cũng nhanh nhạy đấy. Đúng là Dương Hạo trở về rồi. Hôm nay nhà họ Dương ta có sự thay đổi lớn chính là do cậu ấy lãnh đạo. Từ nay trở đi, cậu ấy sẽ là thủ lĩnh của nhà họ Dương, thiếu chủ mạch chính”.  

 

“Đại ca!”, Dương Hoành sốt ruột chạy vào sân, Dương Chấn cũng nhanh chóng đi theo.  

 

“Hi vọng! Năm đó như vậy, bây giờ cũng vậy. Tiểu tử đó luôn là người ưu tú nhất trong nhà họ Dương ở thành Thanh Viễn chúng ta”, Dương Hà nói, trên mặt tràn ngập nụ cười.  

 

…  

 

Người nhà họ Dương vui mừng tụ tập lại, Dương Hạo gần như đã lành lặn cũng nằm trong số đó.  

 

Trong đại sảnh có khoảng hai mươi người. Bọn họ đều là con cháu dòng chính của nhà họ Dương. Ngay cả hai vị lão tổ là Dương Minh Diệp và Dương Minh Quang đều có mặt trong buổi tiệc.  

 

Dương Hạo ở đây, đương nhiên cũng khiển trách đám huynh đệ của mình. Nhưng y vẫn luôn giữ sự tôn trọng đối với các trưởng lão của mình.  

“Dương Hạo, bây giờ ngươi đã là thiếu chủ mạch chính. Từ hôm nay, bọn ta sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi!”, Dương Minh Diệp cười nói.  

 

“Tam gia, ông đừng đùa ta nữa. Thiếu chủ mạch chính gì chứ! Ta vẫn là cháu trai của ông trong nhà họ Dương”, Dương Hạo cười lắc đầu.  

 

“Ha ha! Tốt lắm!”, Dương Minh Quang cười lớn, mặt đỏ bừng.  

 

Bao nhiêu năm qua, trong lòng bọn họ đều phải chịu đựng sự thờ ơ, nhục nhã. Hôm nay tình thế xoay chuyển, sao có thể không vui được?  

Advertisement
';
Advertisement