Tu luyện trong thời gian dài, vừa đột phá vừa nâng cao. Mà sự yên tĩnh hiện tại vừa hay có thể dùng để lĩnh ngộ cảnh giới và chiêu thức. Điều quan trọng nhất là phải hiểu được hiểu được kiếm pháp thứ ba trong Tuế Nguyệt kiếm đạo. Đây mới là kiếm đạo thật sự thuộc về y.  

 

Thời gian dần trôi, chớp mắt nửa tháng đã trôi qua. Trong nửa tháng, Dương Hạo đã lĩnh ngộ được một số điều mới về Kiếm Lạc Hoàng Hôn, đồng thời đạt được tinh hoa của chiêu thức thứ sáu.  

 

Kiếm thuật đáng sợ mà Huyết Hải Kiếm Đế để lại thật sự rất mạnh. Chiêu thức thứ năm đoạt đạo, còn mạnh hơn hai đạo kiếm trong Tuyết Nguyệt kiếm đạo của y.  

 

Tuy hai đạo kiếm nhân gian và địa ngục rất mạnh, nhưng lại không có sát khí mạnh như Kiếm Lạc Hoàng Hôn. Nhân gian dung nhập vào tâm thần, mênh mang không vết tích.  

 

Địa ngục đầy ma quái, chẳng khác gì địa ngục thập phương, có uy thế đáng sợ. Kiếm này thích hợp tấn công, nhưng lại thua đoạt đạo về độ hung ác.  

 

Trừ phi Dương Hạo thật sự luyện được hai đạo kiếm này đến mức độ tuyệt đỉnh, thì mới có thể sử dụng chúng mạnh hơn đoạt đạo.  

 

“Phù!”, một luồng hơi phả ra, đột nhiên hóa thành kiếm quang bắn vào bên trong vách tường, để lại một vết nứt.  

 

“Chiêu thức thứ sáu luân chuyển đã thành công, chiêu thức thứ bảy là hoàng hôn”, Dương Hạo điên cuồng lĩnh hội, chuẩn bị luyện thành công Kiếm Lạc Hoàng Hôn, bởi vì y có cảm giác rằng chỉ khi luyện được Kiếm Lạc Hoàng Hôn, y mới có thể tạo ra đạo kiếm thứ ba của riêng mình.  

 

Tuế Nguyệt kiếm đạo, đạo kiếm thứ ba được gọi là luân hồi. Từ nhân gian đến địa ngục, sau đó tái sinh, đây là một vòng tuần hoàn của sinh mệnh. Tất nhiên đạo kiếm này là luân hồi.  

 

Kiếm Luân Hồi và luân chuyển trong Kiếm Lạc Hoàng Hôn có phần giống nhau, nhưng luân chuyển là luân chuyển đại đạo, còn luân hồi của Dương Hạo đã đạt đến cấp độ cao hơn, luân hồi có lẽ thuộc về thiên đạo.  

 

“Vù!”, ánh sáng chớp lóe, năng lượng vô tận tỏa ra trong căn phòng, mặc dù căn phòng làm bằng đá đặc biệt, nhưng vẫn không thể ngăn được kiếm quang.  

 

Hết vết nứt này đến vết nứt khác không ngừng xuất hiện, căn phòng từ từ trở nên lộng gió, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy rõ ràng ánh sáng chói lọi bên trong.  

 

“Vù!”, kiếm quang màu bạc phóng ra từ khe nứt, những kiếm trúc bên ngoài sân cũng thủng lỗ chỗ.  

Lúc Dương Hạo đang tu luyện và lĩnh hội kiếm đạo, trong khoảng sân nhỏ của bộ tộc Dương Thị, một ông lão râu dài đột nhiên quay đầu lại sau khi nghe Dương Hoắc báo cáo.  

 

“Ý của ngươi là Dương Hạo?”, sắc mặt của ông lão râu dài đỏ bừng, mắt phóng ra uy lực, khiến khí tức của Dương Hoắc không ổn định.  

 

“Vâng, chính là Dương Hạo”, Dương Hoắc gật đầu, nói với vẻ kính nể. Trước mặt lão ta là nhân vật mạnh nhất của Dương Thị, lão tổ Dương Triển.  

 

Dương Triển nở nụ cười, sau đó vuốt râu nói: “Không ngờ tên tiểu tử đó lại là người của bộ tộc Dương Thị ta. Không đúng! Hình như cậu ta còn có mối quan hệ sâu đậm với Ân Vô Song và đám người Lão Ma. Quan trọng nhất là ngay cả Lôi Vân Thiên Quân và Huyết Hải Kiếm Đế đều có quan hệ sư đồ với cậu ta”. 

Advertisement
';
Advertisement