“Bùm!”, đột nhiên, một luồng sáng đen đáng sợ từ trong cơ thể bộc phát ra. Ánh sáng đen đó hóa thành một bóng ma, vượt xa tốc độ kiếm của Dương Hạo, ngay lập tức xuyên qua sự bao vây của Dương Cuồng Nhân.  

 

“Dương Hạo!”, Dương Cuồng Nhân biến sắc, hắn có thể cảm nhận được sự kinh khủng của luồng sáng đen này. Tốc độ này, khí tức sắc bén và vô biên này, khiến trong lòng hắn run lên.  

 

“Búa trời vô cương!”, rầm một tiếng, chiếc rìu khổng lồ của Dương Cuồng Nhân đột nhiên phóng to ra, trong nháy mắt vượt qua kích thước mấy nghìn mét, chặn đứng hắc quang.  

 

“Phập!”, nhưng điều khiến Dương Cuồng Nhân tuyệt vọng là luồng sáng đen ngay lập tức xuyên qua vũ khí của hắn và vẫn bắn về phía Dương Hạo.  

 

“Cẩn thận!”, với một tiếng kêu lớn, Dương Cuồng Nhân không khỏi hộc máu. Chiếc rìu khổng lồ là vũ khí bản mệnh của hắn, sau khi bị đâm nứt, hắn đương nhiên bị thương rất nhiều.  

 

Dương Hạo ở cách xa ngàn dặm tất nhiên cảm nhận được thứ ánh sáng đen đáng sợ đó. Nhưng tốc độ của tia sáng đen quá nhanh, y chưa kịp ra tay thì tia sáng đen đã ở gần trong gang tấc rồi.  

 

Sức mạnh kinh khủng tỏa ra, y nhìn thấu hình dáng thật sự của hắc quang, đó là một cái gai với độ sắc bén đáng sợ. Y không nghi ngờ gì rằng cái gai đen này có thể dễ dàng xóa sổ mình.  

 

"Tâm Thần ngũ tuyệt, tuyệt thứ nhất!"  

 

“Bùm!”, vào thời khắc mấu chốt này, tinh thần y đột nhiên phun ra một cỗ uy áp, một luồng ánh sáng còn nhanh gấp trăm lần tốc độ chiếc gai nhọt vọt tới.  

 

“Giết!”, tiếng hét truyền khắp hư không, khí tức của Dương Hạo lập tức trở nên uể oải. Tâm Thần ngũ tuyệt tốn quá nhiều sức, tuy rằng chỉ lĩnh hội được tuyệt thứ nhất thôi, nhưng nếu như thi triển tuyệt thứ nhất này, nhất định phải tiêu hao 90% tâm thần.  

 

“Cái gì?”, Đinh Linh sắc mặt đại biến, Đinh Linh đột nhiên cảm thấy tâm thần điều khiển gai đen cùng linh hồn đang kịch liệt run rẩy, một luồng công kích tâm thần đáng sợ trực tiếp xuyên thấu nội tâm, xé nát tâm thần.  

 

"Sao có thể thế được? Công kích tâm thần, làm sao có thể có uy lực đáng sợ như vậy?”, Đinh Linh ngỡ ngàng, tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.  

 

“Đinh Linh, ngươi mất cơ hội rồi”, giọng nói lạnh lùng vang lên, Dương Cuồng Nhân nhìn thấy cơ hội này, làm sao có thể bỏ qua được?  

 

“Ùng!”, một phủ quang xé toạc không gian, giáng xuống như tia sét. Trên đường đi, không gian đã biến thành những mảnh vụn, loạn lưu vô tận nhanh chóng tàn phá tứ phía.  

“Phốc!”, ở phía xa, Dương Hạo rốt cục cũng đỡ được nhát đâm của hắc quang kia, thân hình lui về phía sau trăm dặm, sắc mặt tái nhợt.  

 

Cái gai đen đó cắm trong ngực y, tay trái y nắm chặt nó. Một cỗ năng lượng kỳ lạ trào dâng từ chiếc gai đen, không ngừng xâm nhập vào cơ thể y.  

 

"Đi chết đi!"

 

“Giết!”, hai Thiên Quân nhị trọng còn lại cũng cùng công kích, điên cuồng lao về phía Dương Hạo. Đúng lúc này, Dương Hạo rơi vào tình thế cực kỳ nguy cấp.  

Advertisement
';
Advertisement