“Bang!”, công kích của hai vị Thiên Quân nhị trọng rơi vào người y trong khoảnh khắc tiếp theo, sức mạnh kinh khủng của Đại Đạo lại thổi bay y cách xa hàng trăm dặm.  

 

"Ọc!”, ... máu từ miệng phun ra, Dương Hạo sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngẩng đầu nhìn Dương Cuồng Nhân rồi chửi rủa: "Dương Cuồng Nhân, thằng ngu này, muốn hại chết ta à!"  

 

“Ta tới đây”, Dương Cuồng Nhân cũng rất tức giận, trong lòng đầy áy náy. Tốc độ của hắn cực nhanh, hóa thành một đạo quang mang lao thẳng tới chỗ hai vị Thiên Quân nhị trọng.  

 

"Đinh Linh đại nhân đã chết rồi, sao có thể thế chứ?"  

 

“Không, Dương Cuồng Nhân hoàn toàn không có sức mạnh để giết đại nhân”, lúc này, hai vị Thiên Quân nhị trọng rơi vào hoảng loạn và sợ hãi.  

 

Vào lúc này, họ hoàn toàn không thể cảm nhận được hơi thở của Đinh Linh. Dù họ không tin nhưng điều đó đã trở thành sự thật và không bao giờ có thể thay đổi được.  

 

“Ùng!”, ánh sáng của chiếc rìu khổng lồ bao trùm xuống, và chính sự do dự nhất thời mà hai người họ đã bị bao phủ bởi sức mạnh rìu của Dương Cuồng Nhân.  

 

"Giết! Giết!”, ... hai vị Thiên Quân nhị trọng đột nhiên trở nên cuồng loạn, điên cuồng tấn công phòng ngự của Dương Cuồng Nhân. Tuy nhiên, tu vi của Dương Cuồng Nhân ngang hàng với họ, sức mạnh của hắn chắc chắn hơn họ rất nhiều. Dù tấn công bằng cách nào, cũng chỉ có họ bị oanh kích thôi.  

 

“Phịch!”, khi phủ quang quét qua khoảng không, một Thiên Quân nhị trọng đã bị giết bởi chiếc rìu khổng lồ của Dương Cuồng Nhân, cơ thể của hắn biến thành nhiều mảnh vỡ và mưa máu.  

 

“Rìu trời phá núi sông!”, với tiếng gầm giận dữ, chiếc rìu khổng lồ của Dương Cuồng Nhân đột nhiên biến thành một thứ vũ khí đáng sợ có kích thước hàng trăm dặm, một đòn quét màu đen duy nhất đã giết chết Thiên Quân nhị trọng cuối cùng.  

 

“Bùm!”, “Bùm!”… Chuyện này còn chưa kết thúc, sức mạnh kinh hoàng của chiếc rìu tiếp tục bay xa hàng nghìn dặm, xé toạc hang kháng mạch trước mặt.  

 

"A!"  

 

"Không, ta không muốn chết!"  

 

"Đừng giết ta, đừng giết ta!”, ... tiếng la hét và tiếng khóc tiếp tục vang lên, các tu giả của Thiên Ấn Tông đã bị phủ quang giết sạch.  

 

Dương Cuồng Nhân vô cùng tức giận, sát khí của hắn thật kinh khủng. Mãi cho đến khi lối vào sơn mạch phía trước hoàn toàn tan vỡ, hàng ngàn tu giả đều bị giết dưới phủ quang khổng lồ của hắn, hắn mới dừng lại và thu hồi sức mạnh của đại đạo lại.  

 

“Dương Hạo!”, vừa thu hồi lại năng lượng của mình, Dương Cuồng Nhân đã trực tiếp lao tới trước mặt Dương Hạo, nhưng lúc này Dương Hạo đã chìm vào giấc ngủ say, hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của hắn.  

Tâm thần tiêu hao 90%, bản thân đã đạt tới cực hạn của một tu giả. Cùng với sự tấn công dữ dội của hai Thiên Quân nhị trọng, mặc dù có Kim Nham Chi Thân để chống lại, nhưng y cũng bị trọng thương.  

 

Nắm chặt cây gai bảo vật thượng phẩm thuần dương trong tay, Dương Hạo đã ngủ thiếp đi. Mặt khác, Dương Cuồng Nhân vô cùng lo lắng, hắn không quan tâm đến gì nữa hết, quay đầu bay về hướng Dương Thị.  

 

Sau gần một tháng, Dương Cuồng Nhân cuối cùng cũng đưa được Dương Hạo trở lại Dương Thị. Hắn đến đại điện và dùng một cú đá tung cửa ra.  

 

“Dương Cuồng Nhân!”, Dương Hoắc và những người khác dường như đang thảo luận điều gì đó thì cánh cửa đột nhiên vỡ nát, họ đột ngột đứng lên, nhìn thấy Dương Cuồng Nhân thì không khỏi cau mày và tức giận.  

Advertisement
';
Advertisement