“Được thôi!”, Triêu Doanh gật đầu, nhìn đám người Tiên Lăng, sau đó nhanh chóng thu lại lớp hào quang.  

 

Dương Hạo liếc mắt nhìn bốn xung quanh, hai mắt khóa chặt về một hướng. Khí tức chiến hạm Trấn Linh càng lúc càng mãnh liệt truyền ra từ hướng đó.  

 

Tuy nhiên ngoại trừ khí tức của chiến hạm Trấn Linh, y còn cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ hung hãn. Khí tức này, mỗi một luồng đều có thể khiến y rơi vào tình thế không thể cứu vãn.  

 

Tuy nhiên bây giờ y không còn sự lựa chọn nào khác, chiến hạm Trấn Linh, y nhất định phải lấy được. Không chỉ bởi vì nó mạnh mẽ, còn vì bên trong đó còn có tất cả mọi người của Thiên Thành.  

 

Ngưu Đằng, Lãnh Lăng, Du Huyền… Những nguyên lão đời đầu của Thiên Thành đều ở trong đó. Mặc dù thực lực của họ không phải đỉnh cao, nhưng sự trung thành của họ là điều không cần bàn cãi.  

 

Một nhóm bảy người thận trọng tiến về phía trước, tốc độ không nhanh, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện những con thú hủy diệt đáng sợ ở quanh đây, cho nên bọn họ không dám tăng tốc.  

 

“Dương Hạo, ngươi bảo ta dẫn đường, không phải là vì muốn mạng của ta đấy chứ?”, Dương Cuồng Nhân ở bên cạnh vừa sử dụng tâm thần thăm dò phía trước, vừa quay đầu lại trừng mắt nhìn Dương Hạo nói.  

 

Dương Hạo khẽ cười nói: “Ở đây tâm thần của ngươi cao nhất, ngươi không dẫn đường, lẽ nào còn muốn ta dẫn đường sao? Đừng nhiều lời nữa, nếu như ngươi muốn chết thì để ta dẫn đường cũng được. Ta nghĩ, với lực tâm thần của ta cũng có thể dò được phạm vi mấy chục mét”.  

 

Nghe thấy những lời phía sau của Dương Hạo, Dương Cuồng Nhân lập tức trợn trừng mắt. Phạm vi mấy chục mét, đùa à, thú hủy diệt đó có thể tiếp cận ngay trong nháy mắt, đến lúc đó bọn họ chết thế nào có khi cũng chẳng biết.  

 

Dương Hạo chỉ cười không nói gì. Tính ra cũng may khi Dương Cuồng Nhân này đi theo y tới đây. Nếu không y thực sự không biết nên làm thế nào.  

 

“Tiểu Hải, ngươi rốt cuộc đang ở đâu? Chết tiệt, rảnh rỗi hay sao mà chạy tới nơi nguy hiểm này làm gì?”, Dương Hạo không khỏi thầm mắng nhiếc.  

 

“Thằng nhóc thối, ông đây bị nhốt rồi, ngươi còn có mặt mũi mắng ta?”, đúng lúc này, trong đầu Dương Hạo đột nhiên vang lên một tiếng chửi mắng của trẻ con.  

 

Sắc mặt chấn động, Dương Hạo lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Y không thể ngờ được, khí linh Tiểu Hải của chiến hạm Trấn Linh cũng có thể cảm nhận được y, hơn nữa lại còn có thể truyền âm cho y.  

Trong lòng khẽ động, linh hồn của y kết nối với bên kia, nói: “Ngươi là chiến hạm Trấn Linh, sao lại bị nhốt vậy? Nơi nào có thể nhốt được ngươi?”  

 

“Chết tiệt, không gian vùng biển này thực sự quá kiên cố rồi, không thể xé ra được. Còn nữa, phía trước ta có một con yêu thú đáng sợ, thực lực ít nhất phải ngang hàng với chủ nhân. Ta hoàn toàn không thể đột phá được sự phong tỏa của nó được”, giọng của Tiểu Hải lại vang lên.  

 

Lời của nó khiến cho sắc mặt Dương Hạo thay đổi, cơ thể lập tức dừng lại, trong mắt hiện lên một tia do dự, y đang suy nghĩ xem có nên đi tiếp hay không.  

 

Thời kỳ đỉnh cao của Huyết Hải Kiếm Đế khi đó chẳng phải là Thiên Quân cửu trọng sao? Thực lực đáng sợ như vậy e là chỉ cần thổi một cái là có thể khiến bảy người họ xong đời.  

Advertisement
';
Advertisement